Editor: D Ẹ O
Tính từ ngày phía trinh sát trở về đến nay đã là ba ngày.
Tin mà trinh sát báo cáo vẫn như cũ, trong phạm vi mấy chục dặm đổ lại đây, không một bóng người, xung quanh toàn bóng cây và tuyết, vẫn chưa tìm được phương hướng.
Sở Hướng Thiên cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chọn một đường để đi, đoàn người bôn ba hai ngày, mới tìm được chỗ tạm dừng chân, để trinh sát tiếp tục dò đường.
Đốt lửa trại trên đất trống, nô lệ ngồi chung chỗ sưởi ấm, không ai nói lời nào nhưng trên khuôn mặt mỗi người đều mang vẻ nặng nề ủ dột, chỉ thi thoảng có tiếng ho khan đánh vỡ không gian yên tĩnh.
Sắc trời tối dần, bầu trời mưa tuyết trắng, mấy ngày nay tuyết càng lúc càng lớn, trời cũng ngày một lạnh, con mồi trong núi đã bắt đầu trốn hết, bọn họ không tìm được con mồi, chỉ đành giết số chiến mã cầm cự qua ngày.
Nhưng đội ngũ có quá nhiều người, cũng chẳng cầm cự thêm được bao lâu, nếu còn không tìm được lối ra, thì đừng nói đến các nô lệ, mà cả những binh sĩ dưới trướng Sở Hướng Thiên cũng không chịu nổi.
Các chiến sĩ không sợ chết, nhưng họ sợ phải sống mãi và chết mòn trong tuyệt vọng.
Sở Hướng Thiên thở dài, sửa sang lại tin tức mà trinh sát mang về, cố gắng suy đoán để chọn ra chính xác con đường có khả năng nhất.
Sau lưng chợt phát ra tiếng ồn ào khẽ, mơ hồ xen lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265777/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.