Bách Trầm Tùng xoay người lên núi, lấy quần áo xong, định cầm giày lên đi thẳng thì lúc này Lương Phong đứng dậy, vết thương trên đùi đau nhói, anh xuýt xoa nhào qua túm lấy cánh tay buông thõng của Bách Trầm Tùng.
"Rất xin lỗi." Đây là lần thứ hai Lương Phong khép nép như vậy.
"Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế?" Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn anh, chân mày nhíu chặt lại: "Đã lớn như vậy rồi, trò này giỡn có vui không?"
Lương Phong thở dài, giống như con nít được người ta dạy dỗ vậy: "Không vui, tôi sai rồi."
"Cứ phải thấy tôi bị dọa sợ gần chết, anh mới vui có đúng không?" Bách Trầm Tùng quăng tay anh ra: "Tôi thật sự sợ, tôi không nghĩ lại có người đột nhiên chết trước mặt tôi nữa."
"Tạm thời anh đừng nói chuyện với tôi." Bách Trầm Tùng quay đầu sải bước đi mất.
Lương Phong đứng tại chỗ, tức giận dùng chân trần đá vào đường đá làm trầy một mảng da lớn.
Anh giận mình quá, đầu óc hồ đồ đi làm loại chuyện như vậy.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rừng cây chạm vào làn da trần, thiêu đốt tới đau nhói, một làn gió lạnh thỉnh thoảng thổi tới khiến người anh nổi hết da gà. Lương Phong giẫm lên đá đi theo Bách Trầm Tùng, đến một câu nói đều không thể hé răng.
Hai người đứng trên đỉnh dốc đá mặc quần áo vào.
Đá nóng như sắp làm mềm lòng bàn chân vậy.
Bách Trầm Tùng không thèm nhìn đến anh, để trần cánh tay mặc quần đùi vẫn còn lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3441712/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.