Mồ hôi trên trán Bách Trầm Tùng rơi xuống cổ làm ướt một phần cổ áo, cậu cười, đáp lại một tiếng: "Hẹn gặp lại ngày mai."
Nắng chiều rải rác trên cửa sổ sát đất, bao lấy Bách Trầm Tùng, cậu cúi đầu, nghịch ngợm bóp chai nước trong tay.
Ngồi ngót nửa giờ, cậu đứng dậy đi vào phòng tắm tắm.
Bây giờ cậu có cảm giác khó nói với Lương Phong, tiến hai bước lùi một bước, còn thiếu bước chân cuối cùng vào cửa nữa thôi.
Ngược lại cậu cũng không sợ cái gì, không mất gì cả.
Thử thì thử thôi.
Trên đường về nhà, Bách Trầm Tùng lại đi ngang qua một quán hoành thánh bèn vào ăn một chén, hơi nóng bốc lên mặt, Bách Trầm Tùng đang vùi đầu nghĩ ngợi.
Cái con người Lương Phong này thì khuyết điểm rất dễ thấy, bạo lực, mồm bậy, móng vuốt cũng bậy, nhìn còn có vẻ lạnh lùng nhưng lúc động đực thì bất chấp mặt mũi.
Trái lại ưu điểm cũng có, chỉ là thể hiện không rõ ràng ra bên ngoài, ở cùng lâu mới có thể nhận ra.
Bách Trầm Tùng thật sự rất tò mò anh yêu đương sẽ như thế nào, đoán chừng sẽ dính người rất chặt.
Ăn chén hoành thành tới đáy, Bách Trầm Tùng nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa, lơ đãng một lúc lâu.
Mấy ngày nay thời tiết lạnh, Bách Trầm Tùng đã cất áo ngắn tay, quần đùi, đổi hết thành hoodie và quần dài.
Hơn bảy giờ sáng, Lương Phong nhắn tin báo mình đã ra cửa thì ở bên đây, Bách Trầm Tùng vẫn đang đánh răng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3439769/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.