Bách Trầm Tùng muốn mắng một câu anh cười cái rắm, kết quả còn chưa nói ra miệng thì chính cậu đã bật cười thành tiếng, hai người như có bệnh vậy. Cô bé nghe điện thoại mở cửa rời đi, chỉ còn lại hai người và hai chén cơm niêu, ngồi trên quầy cùng cầm đũa giương mắt nhìn nhau.
Hai kẻ thù tự dưng lại ngồi ăn cơm cùng nhau, hình ảnh này thật sự rất kỳ lạ, không nói một câu nào, chỉ vùi đầu vào ra sức và cơm.
Không biết quán cơm kia xếp cơm kiểu gì mà suất của Lương Phong có một quả trứng trần, suất của Bách Trầm Tùng lại không có.
"Ăn không?" Lương Phong đưa mắt nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng trả lời: "Không ăn, anh ăn đi."
Kết quả anh lại giống như không nghe thấy, chia ra một nửa lớn gắp vào trong chén của Bách Trầm Tùng, người đối diện sững ra vài giây, cậu há miệng ra rồi lại khép miệng lại, không nói nhiều mà trực tiếp gắp lấy đút vào miệng ăn.
Đồ đã để trong chén rồi, không ăn nữa thì chính là làm giá. Nhưng cậu và Lương Phong đâu có quen thân tới mức có thể ăn cùng một quả trứng cơ chứ, tình cảnh hiện tại này thật sự rất kỳ lạ.
"Anh trước giờ đều quen vậy à?" Bách Trầm Tùng không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi một câu.
"Nhìn tôi giống vậy à?" Lương Phong để đũa xuống, cầm cốc nước lạnh lên uống ực một hớp: "Chẳng lẽ nhìn tôi thân thiết như vậy?"
"Có thể tự biết mình chút không, lại còn thân thiết nữa." Bách Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3417623/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.