"Mẹ nó." Lương Phong đọc xong tin nhắn thì lập tức bật cười, miệng có cảm giác muốn chửi một tiếng nhưng anh không trả lời tin nhắn tiếp nữa, có vài thứ thấy vui rồi thì phải biết chừng mực, nếu tiếp tục sẽ thành quá đà. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm ảnh chân dung của Bách Trầm Tùng vài giây sau đó tắt màn hình rồi tiếp tục ăn cơm trứng cuộn.
Mà ở bên kia, Bách Trầm Tùng không gửi tin nhắn tới nữa, cậu ăn nốt mấy miếng mì cuối cùng, sau đó đánh răng, súc miệng rồi lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, Bách Trầm Tùng tới trường học, bàn với các đàn anh, đàn chị cùng khóa chuyện ngày kia ra ngoài gặp mặt, địa điểm, máy móc, đủ việc, rồi cả danh sách mấy chục người... cả đống việc.
Bậc thềm trong phòng học nhốn nháo, mấy người bàn bạc rồi lân la sang tán chuyện gần cả tiếng đồng hồ.
Trong lúc Bách Trầm Tùng họp, điện thoại bỗng kêu ‘Rrrr’, có tin nhắn Lương Phong gửi đến.
.: [Ra cổng đi.]
Bách Trầm Tùng sững ra, cậu nghĩ tốc độ của người này nhanh quá rồi, còn chưa hỏi đã lái xe thẳng tới cổng trường.
Bách Trầm Tùng trả lời: [Đợi chút.]
Đầu bên kia, Lương Phong không nhắn lại nữa.
Khoảng chừng mười phút sau, bên Bách Trầm Tùng đã giải tán, vừa đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa, mấy người bạn cùng lớp muốn cùng đi ra ngoài ăn.
"Tớ không đi, còn chút chuyện." Bách Trầm Tùng trả lời.
Mấy người kia gật đầu nói “được”, Bách Trầm Tùng sải bước nhanh, tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3417622/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.