Một vạn tệ do Bách Trầm Tùng gửi đi đã được hoàn lại nguyên vẹn sau một ngày, Lương Phong không nhận.
Không thể ngờ được, Bách Trầm Tùng có hơi không hiểu anh muốn làm cái gì, không trả được số tiền này khiến cậu cảm thấy bản thân như đang mắc nợ cái gì đó, suốt buổi sáng lúc họp ở trường, cậu vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.
“Bách Trầm Tùng, Trầm Tùng!” Giảng viên gọi vài tiếng, cậu vẫn không đáp lại, sinh viên bên cạnh dùng khuỷu tay đụng vào người cậu thì cậu mới phản ứng lại.
Bách Trầm Tùng chợt ngẩng đầu: “Vâng?”
“Em còn có gì cần bổ sung không?” Giảng viên kéo kính mắt xuống.
“Không có.” Bách Trầm Tùng vội vàng trả lời một câu.
“Vậy thì xong rồi, tất cả vất vả rồi, đi ăn cơm đi.”
Ghế ngồi bị đẩy kêu "ken két", tiếng chói tai sau lớn hơn tiếng trước, Bách Trầm Tùng từ từ thẳng người, cậu ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sau đó nhắn tin cho Nam Tử hỏi cậu ta ăn chưa, chưa ăn thì cùng đi.
Vài giây sau, Nam Tử ở bên kia nhắn đã ăn rồi.
Bách Trầm Tùng nhấc chân bước ra ngoài, vừa vặn bây giờ là giờ ăn trưa và giờ tan học, trên đường các sinh viên chen chúc như những con cá mòi đóng hộp, hay nói là cá mòi nấu chín, rất ngột ngạt, mặt trời còn chói chang đến phát choáng.
Nhìn thời tiết này, cậu không có tâm trạng ăn uống, quay đầu nhìn cửa căn tin một cái.
Tất cả đều là những cái đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3417620/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.