Khi Lâm Phi lần thứ hai tỉnh lại, y nhìn thấy đầu tiên chính là một nam tử xinh đẹp đang ngủ say giống như hài đồng, mà mình thì đang bị hắn ôm chặt trong lòng.
Ảnh Vô Song cảm thấy hô hấp của người ở trong lòng có biến hóa, biết y đã muốn tỉnh, liền chậm rãi mở mắt ra nói:
“Phi, ngươi tỉnh rồi. Hiện tại vẫn còn sớm, còn có thể ngủ thêm một lúc nữa a.”
Lâm Phi ngơ ngác nhìn Ảnh Vô Song một lúc, đột nhiên gọi một tiếng:
“Vô Song.”
Ảnh Vô Song cúi đầu vùi mặt vào cổ Lâm Phi hít hà hương vị đặc trưng trên người y, nhẹ giọng cười nói:
“Phi, ngươi thật đáng yêu, như thế nào, vừa ngủ dậy liền cảm giác không nhận ra ta sao?”
Lâm Phi tuấn nhan ửng đỏ nói:
“Mới không phải, chính là đột nhiên có loại cảm giác đã lâu không được ở bên ngươi thôi.”
Ảnh Vô Song đạm cười đứng dậy nói:
“Ta xem ngươi cũng không có ý muốn ngủ tiếp, không bằng chúng ta liền rời giường đi. Tiểu tử kia hẳn là cũng đói bụng rồi.”
Một bên nói, một bên thân mật vỗ về bụng Lâm Phi, ba tháng có bầu đã muốn đem phần bụng nguyên bản rắn chắc bằng phẳng kia hơi hơi hở ra.
Lâm Phi đáp ứng:
“Cũng tốt.”
Liền cũng vươn tay vỗ về, dưới bàn tay to khớp xương rõ ràng kia cảm nhận được sinh mệnh có vẻ yếu ớt, nhưng lại chân thật như vậy, Lâm Phi bên môi không khỏi có chút tươi cười nhếch lên, đôi mắt nguyên bản lợi hại kia giờ phút này cũng tràn đầy ôn nhu say lòng người, và cũng vì đang chuyên chú ôn nhu như vậy, mới khiến cho y bỏ lỡ âm ngoan cùng không cam lòng chợt lóe rồi biến mất tức khắc trong mắt Ảnh Vô Song.
Hai người một phen rửa mặt chải đầu xong liền đi vào thiên thính dùng đồ ăn sáng, Ảnh Vô Song một bên vì Lâm Phi chia thức ăn một bên nói:
“Phi, ngươi phải ăn nhiều một chút, như vậy hài tử của chúng ta mới có thể khỏe mạnh mập mạp được, hơn nữa ta cũng hy vọng ở hôn lễ tháng sau có thể để ngươi một bộ dáng anh tuấn mà xuất hiện. Ngươi nhìn xem trên người ngươi đều nhanh không có thịt rồi.”
Lâm Phi đang ăn đồ ăn trong bát, khi nghe nói đến hai chữ ‘hôn lễ’ liền kinh ngạc nói:
“Hôn lễ!”
“Đúng vậy. Phi, ta biết ngươi không cần danh phận, nhưng là tổng không thể để cho con chúng ta cũng không có danh phận. Nó thế nhưng là con của Ảnh Vô Song ta, tương lai ở trong võ lâm nhất định là người oai phong một cõi a.”
Lâm Phi nghe Ảnh Vô Song nói vậy cũng không nói thêm gì nữa. Chính là Lâm Phi cảm thấy rất kì quái, Ảnh Vô Song rõ ràng hẳn chính là người mình yêu nhất a, chính mình thậm chí không tiếc vì hắn lấy thân nam tử mang thai sinh con. Nhưng là vì cái gì khi nghe đến tin tức bọn họ muốn thành thân, trong lòng lại thập phần bài xích đâu.
Thời gian từ từ trôi qua, trong nháy mắt Lâm Phi đã muốn ở trong U Minh Các một tháng. Mấy ngày này Ảnh Vô Song đối Lâm Phi chiếu cố có thể nói là cẩn thận, Lâm Phi phản ứng nôn ọe có vẻ mãnh liệt, thường hay khó chịu nôn mửa, Ảnh Vô Song liền chuẩn bị rất nhiều ô mai, lại đổi biện pháp muốn cho Lâm Phi ăn nhiều thứ có dinh dưỡng một chút. Nhớ đến y đang mang thai, buổi tối cũng chỉ là ôm y ngủ.
Nhưng Lâm Phi tổng có thể ở trên người hắn ngửi được một cỗ mùi hương nhàn nhạt, không giống như mùi hoa, càng gần càng phát hiện ra đó là mùi cỏ xanh, khiến cho người ta cảm thấy thực an tâm.
Ngày mai là ngày đại hôn của bọn họ, cũng không biết vì sao Lâm Phi cảm thấy sẽ có chuyện không tốt gì đó sẽ phát sinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]