Tuy rằng khi nhìn thấy Thẩm Vân dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, Lâm Phi đột nhiên có một loại cảm giác là đau lòng. Nhưng là nó biến mất quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho Lâm Phi cảm thấy kia chỉ là một loại ảo giác.
Thẩm Vân không có trả lời câu hỏi của Ảnh Vô Song, hắn thẳng tắp nhìn về phía Lâm Phi không thể kìm nén hỏi:
“Phi, vì cái gì, vì cái gì ngươi lại cùng hắn thành thân?”
Lâm Phi thản nhiên nhìn Thẩm Vân, ôn nhu của y cho tới bây giờ chỉ có thể cho người y yêu nhất, mà giờ phút này Thẩm Vân trong mắt y là một người xa lạ. Cho nên chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Lâm Phi đáp:
“Ta cùng Vô Song thành thân tự nhiên là bởi vì ta thương hắn.”
Khi nghe đến Lâm Phi nói ra ba chữ ‘Ta thương hắn’, sắc mặt Thẩm Vân lập tức liền thập phần tái nhợt, hai tay trong ống tay áo nắm chặt lại không ngừng run rẩy, hắn trừng lớn đôi mắt đẹp ửng đỏ, không thể tin nổi nhìn tuấn nhan lạnh như băng của Lâm Phi.
“Không, Phi……….ngươi là đang gạt ta có phải hay không? Ngươi nói ngươi……..yêu……..hắn…..”
Thẩm Vân kích động tiến lên giữ chặt cánh tay của Lâm Phi, vội vàng như muốn để Lâm Phi nói cho chính mình rằng y vừa rồi nói không phải là thật.
Nhưng là Lâm Phi chỉ hơi nhíu mày đáp lại:
“Đúng vậy, ta thương hắn.”
Nghe được Lâm Phi khẳng định trả lời như vậy, Thẩm Vân chân cơ hồ không trụ nổi nữa, may mà có Sở Lăng Phong ở bên cạnh đỡ hắn, hắn mới không có té ngã. Ngay khi Lâm Phi trả lời hắn, Thẩm Vân vẫn nhìn vào ánh mắt y, hắn biết là Lâm Phi nói thật, không có ẩn nhẫn, không có bất đắc dĩ, cũng không có bức bách. Chính bởi vì người y sở yêu đã muốn không phải là mình. Cũng bởi vì điểm ấy, mới khiến cho Thẩm Vân càng không thể chấp nhận nổi.
Thẩm Vân chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, ngực một trận sóng nhiệt cuồn cuộn bốc lên:
“Phốc…….”
Máu đỏ tươi phun lên hỉ phục đồng sắc.
“Ha ha………”
Thẩm Vân đột nhiên phá lên cười, chính là kia khóe môi mang huyết, kia nước mắt tràn mi, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng kia, khiến cho người ta không khỏi lo lắng, hắn sẽ không phải là ngay một khắc nữa sẽ chết đi chứ?
Một bên Đông Phương Diễm thực sự là nhìn không được nữa, hắn đem Thẩm Vân thân thủ đánh ngất, sau đó xoay người đối Ảnh Vô Song đứng ở một bên xem diễn nói:
“Ảnh Giáo chủ, huynh đệ của tại hạ e là nhận sai người, ta lĩnh tội, mong rằng ngài sẽ thứ lỗi. Tại hạ ngay bây giờ dẫn hắn rời đi.”
Ảnh Vô Song cười tà nói:
“Vô phương, bất quá là nhận sai người thôi.”
Lại quay đầu đối Sở Lăng Phong nói:
“Bất quá Minh chủ cần phải hảo hảo coi chừng vị huynh đài này a, miễn cho hắn nơi nơi loạn nhận người, cũng không phải người nào cũng giống như bản Giáo chủ không tính toán chi li.”
Lại quay đầu sang phân phó Ảnh Nghị đứng ở một bên:
“Nghị, thay bản Giáo chủ đưa bọn họ xuống núi.”
Sở Lăng Phong không nói gì thêm, chỉ ôm lấy Thẩm Vân, lại nhìn thật lâu về phía LÂm Phi từ sau khi Thẩm Vân hộc máu liền vẫn đưa lưng về phía họ, liền theo Ảnh Nghị ly khai.
Nhưng mà, không ai biết đến là, Lâm Phi vẫn đang ngơ ngác nhìn vết máu đỏ sậm ở trên ống tay áo kia, y chỉ cảm thấy cánh tay bị Thẩm Vân chạm qua đau đớn giống như bị hỏa thiêu. Nhất thời nghĩ đến dung nhan tái nhợt của Thẩm Vân, ánh mắt tuyệt vọng kia, cảm giác đau lòng tràn lan đến. Dường như có gì đó đang quẫy động trong lòng, nhưng lại bị một thứ gì cường áp ngăn trở xuống, hai cỗ lực lương khiến cho Lâm Phi đau đầu phát điên.
Ảnh Vô Song đã nhận ra biến hóa của Lâm Phi, liền ra hiệu bảo Vô Ảnh Giáo đệ tử ở một bên tiếp tục nốt nghi thức.
“Phu thê đối bái, đưa vào động phòng.”
Vừa dứt lời, Ảnh Vô Song liền đỡ lấy Lâm Phi đã sắp ngã xuống nói:
“Các vị thỉnh tận hưởng mỹ vị, bản Giáo chủ thứ lỗi không bồi.”
Lập tức liền một phen ôm lấy Lâm Phi hướng tân phòng đi đến.
Ảnh Vô Song nhẹ nhàng đem Lâm Phi đặt ở trên giường, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của y nói:
“Phi, ngươi làm sao vậy, thực không thoải mái sao? Có phải hay không tiểu tử kia lại nháo ngươi?”
Lâm Phi thản thiên nói:
“Không có gì. Chính là vừa rồi đột nhiên cảm thấy thực đau đầu. Vô Song, ta thực sự không biết Thẩm công tử kia sao? Ta cảm nhận được hắn cho ta một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.”
Ảnh Vô Song thầm kinh hãi, nhưng bên mặt vẫn là bất động thanh sắc nói:
“Ngươi quả thật không biết hắn, được rồi, không cần nghĩ nhiều nữa, hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ta đi đuổi đám người kia rồi sẽ lại đến cạnh ngươi.”
Lâm Phi cũng không nhiều lời nữa, không bao lâu liền lâm vào ngủ say.
Đợi đến khi Ảnh Vô Song quay về, trên người lại mang theo một mùi cỏ xanh nhàn nhạt. Lâm Phi tổng cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, giống như trên người Ảnh Nghị cũng có loại mùi hương này a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]