Chương trước
Chương sau
“Nhận như thế nào còn chưa có quay lại a?!”

Đúng lúc này Minh Nhận đi tới, buông thứ gì đó trong tay ra liền đi tới bên giường qua sát tình trạng của Lâm Phi.

Nước ối đã muốn phá được một thời gian, sản đạo trên cơ bản cũng đã mở ra, xem ra cũng không có tệ lắm.

“Lâm Phi, ngươi nghe ta nói đây. Hiện tại đã muốn tiến vào thời khắc sinh sản mấu chốt, ngươi trước điều chỉnh hô hấp một chút, sau đó hít sâu một hơi dùng sức đem đứa nhỏ đẩy mạnh vào sản đạo, biết không? Ngươi là sinh non, cho nên càng không thể chậm trễ. Đứa nhỏ phải nhanh đi ra một chút.”

“A…..ha….hô…ha….ta….ta đã biết…..”

Lâm Phi miễn cưỡng đáp lại, dựa theo lời của Minh Nhận mà làm. Nhưng là vừa rồi hành động điên cuồng làm tiêu hao rất nhiều thể lực của y, đứa nhỏ vẫn là không ra được. Tuy rằng đã có thể nhìn thấy đỉnh đầu nho nhỏ của đứa nhỏ, nhưng là mỗi lần mới ra được một chút liền rụt quay trở về.

“Ha……ha…..a…..Vân…….Ta không thể……sử………khí lực………A!….”

Đứa nhỏ ở trong sản đạo cử động không thể nghi ngờ làm tăng thêm thông khổ của Lâm Phi. Lâm Phi cảm thấy chính mình giống như bị xé rách ra rồi. Mỗi lần thật vất cả góp được một chút khí lực, chỉ cần đứa nhỏ hơi động một chút, liền lập tức bị thống khổ thay thế.

“Cứ tiếp tục như vậy đại nhân cùng đứa nhỏ đều gặp nguy hiểm. Mau!! Vân, Diễm, các ngươi nắm chặt cánh tay chặn y lại, như vậy cũng có thể giúp hắn có thể tiết kiệm chút sức lực.”

Nói xong liền dùng sức ở trên bụng của Lâm Phi áp xuống.

“A!!…A!!….Ách….”

Lâm Phi hai mắt đột nhiên mở to, đau đớn khủng khiếp khiến cho y lập tức ra sức giãy dụa. Lâm Phi cảm thấy sinh mệnh của mình giống như theo thời gian từ từ xói mòn rồi biến mất…..

“Mau!! Chặn y lại! Lâm Phi, dùng sức a! Ngươi nếu không sử lực, đứa nhỏ như thế nào cũng không ra được a…Các ngươi vất vả lắm mới được sum họp cùng một chỗ.  Ngươi chẳng lẽ muốn Thẩm Vân đồng thời mất đi cả ngươi cùng đứa nhỏ sao?! Mau dùng sức a!”

“Phi!…Phi!! Dùng sức a! Ta không nghĩ phải mất đi ngươi a!!!”

Thẩm Vân gắt gao nắm tay Lâm Phi, giống như muốn đem sức mạnh của mình truyền qua cho y, nước mắt yên lặng rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên gương mặt tái nhợt của Lâm Phi.

“Ách……hô hô….A…..”

Lúc này Lâm Phi tựa hồ cảm giác được Thẩm Vân đang gọi mình, đột nhiên nắm chặt hai tay dùng sức đem đứa nhỏ đẩy mạnh khỏi sản đạo. Vừa rồi gương mặt không huyết sắc lại trướng đỏ bừng, cổ ngưỡng về phía sau thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên.

“Mau ra đây! Mau ra đây! Tái lại thêm chút lực a!!”

“A!!…Ách….”

Lâm Phi dùng lực mạnh một chút, đột nhiên cảm giác được có gì đó từ trong cơ thể mình trượt đi ra ngoài, liền kiệt sức ngã xuống giường, không lâu sau liền nghe được tiếng khóc của trẻ con.

“Ha ha~~ Vân, là một nam hài nga….”

Minh Nhận đem hài nhi lau sạch sẽ liền đưa tới bên giường, để cho Lâm Phi cũng có thể nhìn nó. Lâm Phi vươn tay nhẹ nhàng chạm lên bàn tay thịt nhỏ nhỏ kia đang gắt gao nắm chặt lại. Hài tử vừa rồi ở trong bụng cha giống như đã huyên náo đến mệt mỏi, lúc này chính là ngủ thật say đâu.

“Vân…….ngươi mất hứng sao? Mau đặt cho con một cái tên đi……..”

Lâm Phi nhìn bộ dáng Thẩm Vân ngẩn người, có chút lo lắng, vì thế suy yếu mở miệng nói.

Thẳng đến khi nghe được thanh âm của Lâm Phi, Thẩm Vân mới khôi phục tinh thần.

“Hảo, chúng ta kêu nói là Quân Khuynh được không? Thẩm Quân Khuynh. Ta hy vọng nó tương lai cũng có thể gặp được người yêu nó, vì yêu nó mà không hề oán thán cũng không hề hối hận….”

“Hảo…….”

Hắn vươn tay chạm lên tuấn nhan tái nhợt của Lâm Phi, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

“Ô…..Phi……Ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt….Thật sự là…..thật tốt quá……”

Khóc khóc một hồi liền ngủ. Lâm Phi ôn nhu nhìn Thẩm Vân, thẳng đến khi mệt mỏi không chịu được mới không thể không nhắm mặt lại nghỉ ngơi. Ánh mặt trời nhẹ nhàng tiến và, bất tri bất giác đã là tang tảng sáng. Hôm nay dương quang tựa hồ cũng bị ba người đang ngủ say cuốn hút, trở nên phá lệ ấm áp a…..

Đông Phương Diễm cùng Minh Nhận ở một bên nhìn một nhà ba người bọn họ, cũng không nén được ý cười. Trải qua nhiều việc như vậy, bọn họ rốt cuộc cũng đoàn viên.


Năm năm sau……

Thời gian trôi qua mau, trong chớp mắt đã qua năm năm.

Tiểu Quân Khuynh hoàn toàn kế thừa mỹ mạo của Thẩm Vân, tuổi còn nhỏ đã thập phần xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng là làm cho Lâm Phi đau đầu là nó cũng kế thừa sự xảo trá của Thẩm Vân, quả thực là chỉ có hơn cũng không có kém a…..

Trong thời gian này, Ảnh Vô Song cùng Ảnh Nghị cũng đã tới một lần, giải thích chuyện của ngày đó, đồng thời cũng cấp bọn họ một cái công đạo. Nhưng là sau khi sự tình đều đã giải quyết, cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng vận mệnh…Bằng không, như thế nào chuyện không tưởng như vậy có thể xảy ra đâu……..

Này có lẽ chính là kiếp số định mệnh đi…….

Bất quá, có thể khẳng định là: Tình yêu của chúng ta…..vĩnh viễn không hối hận.

 …:::Hoàn:::…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.