Cũng may Trình Khanh chạy trốn nhanh.
Hai tỳ nữ phủ công chúa sợ chính mình bị huyện chúa quở trách, không làm tốt sai sự, sau khi thấy Nhu Gia thêm mắm thêm muối miêu tả ác hình ác trạng của Trình Khanh.
Nghe nói Trình Khanh lấy khăn gấm bên người Tiêu Vân Đình lau bùn đế giày, Nhu Gia hận không thể một đao bổ Trình Khanh.
"Nhãi ranh, ngươi dám!"
Nhu Gia lập tức muốn gọi người bắt Trình Khanh tới, Trình Khanh không phải đã dùng khăn gấm đi lau đế giày sao? Đợi nàng bắt được Trình Khanh, thế nào cũng phải bắt Trình Khanh dùng miệng đi l.i.ế.m sạch đế giày!
Nhu Gia nổi trận lôi đình, bọn tỳ nữ đau khổ khuyên bảo.
Không nghĩ tới huyện chúa sẽ tức giận thành như vậy.
Nếu huyện chúa thật sự bắt Trình tặc tới l.i.ế.m đế giày, sự tình liền nháo lớn.
Trình tặc kia tuy là tiểu tử hương dã, rốt cuộc cũng là con cháu trong gia tộc lớn, lại là trung thần, sao có thể chịu nhục như vậy?
Việc này cùng ức h.i.ế.p quý nữ nhà ai không giống nhau, mâu thuẫn giữa nữ quyến là việc hậu trạch.
Đã là việc hậu trạch, vậy có thể việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không.
Trình tặc lại là người có công danh đọc sách.
Công danh tú tài tuy nhỏ, kia cũng là công danh, được tán thành là sĩ lâm. Nếu huyện chúa kêu một tú tài l.i.ế.m đế giày, tú tài này nghe lời làm theo sẽ bị toàn bộ giới sĩ lâm khinh bỉ, nếu hắn thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục……
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/3578863/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.