“Hành đường ca, đây cũng không phải là lúc thể hiện, huynh hiện tại không quay về, chẳng lẽ còn có thể một năm không quay về sao?” 
Thư viện Nam Nghi có quy củ nghiêm ngặt, không có lý do chính đáng, Trình Hành dám vắng học một năm, dù sang năm một hơi khảo qua viện thí cũng đừng nghĩ trở lại được thư viện. 
Không chỉ có Trình Khanh khuyên hắn, mấy người khác cũng khuyên, Trình Hành lại càng đỡ càng say, nói cái gì cũng không chịu cùng mọi người trở về Nam Nghi. 
Trình Khanh hướng tộc huynh nháy mắt: 
“Thôi được, Hành đường huynh là nhất thời khó có thể xuống đài, không muốn cùng chúng ta đồng hành, chúng ta cũng không cần miễn cưỡng huynh ấy. Hiện tại huynh ấy còn chịu ở nơi này, có gia phó của ngũ phòng chăm sóc, nếu lại chọc huynh ấy nóng nảy dọn ra ngoài, thì biết chạy đi đâu tìm người?” 
Nói cũng đúng. 
Tất cả mọi người cùng nhau tới tham gia phủ thí, khi tới tin tưởng tràn đầy, khảo xong kết quả cũng vô cùng không tồi, chỉ có Trình Hành là người thi rớt, khó trách không muốn cùng bọn họ trở về. 
Mọi người đều muốn lưu mặt mũi cho Trình Hành, không hề khuyên bảo nữa, Trình Hành thấy mọi người đều đi thu thập hành lý không để ý tới hắn, càng thêm bực mình. 
Một người tâm tình không tốt, người khác làm như thế nào cũng sai. 
Trình Khanh lại có gì đặc biệt hơn người? 
Hắn ngoại trừ huyện thí, phủ thí tốt, còn không phải là bởi vì Ngũ lão gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/3578817/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.