Luôn mãi xác nhận không có lầm là Trình Khanh cầm phủ Án Đầu, Trình Hành chịu đả kích lớn, đúng lúc này, gã sai vặt của hắn rốt cuộc cũng vác khuôn mặt đưa đám chen lại đây:
“Thiếu…thiếu gia, thiếu gia thi rớt……”
Âm thanh của gã sai vặt rất nhỏ, Trình Hành nhất thời không nghe rõ, “Ngươi nói gì? Nói to lại lần nữa xem!”
“Thiếu gia thi rớt! Tiểu nhân ở trên bảng tìm hồi lâu, không có tên của thiếu gia!”
Biểu tình của gã sai vặt đều sắp khóc.
Trình Hành cũng cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
“Không có khả năng! Ta nói có sách, mách có chứng, hao hết tâm huyết viết thành một thiên Hoa văn cẩm tú, Trình Khanh thành phủ Án Đầu, ta lại trượt, đây là đạo lý gì?”
Thiếu niên, ngươi đây là hỏi ra tiếng lòng của đông đảo thí sinh thi rớt nha.
Bọn họ cũng cảm thấy chính mình khảo thực tốt, cố tình lại thi rớt.
Lại nhìn Trình Khanh, tiểu lão đệ, ngươi tuổi nhỏ như vậy, chậm hai năm nữa lại khảo cũng được mà, aizzz!
Làm tất cả mọi người tưởng lừa gạt chính mình là thời vận không tốt cũng không có biện pháp, học vấn còn không bằng người nhỏ tuổi hơn mình, rốt cuộc là bọn họ ngốc hay không đủ khắc khổ?
Ô hô, có thể là hai nguyên nhân đều có……
Thí sinh thi rớt đều cảm thấy chính mình bi thương cay đắng, cũng may chỉ là phủ thí, năm nay rớt sang năm có thể tiếp tục khảo, mất mát là có mất mát, nhưng trước mắt bao người còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/3578816/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.