Trình Khanh nói nghiêm túc, Du Tam phảng phất như bị ai dẫm lên trên mặt, lui lại mấy bước, cách Trình Khanh rất xa, dường như trên người Trình Khanh có thứ đồ dơ gì sẽ dính vào trên người hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Trình Khanh cũng tất cả đều là chán ghét.
“Ngươi thế nhưng không biết xấu hổ đến loại tình trạng này, lời như vậy cũng có thể nói ra miệng, ta sẽ nhìn trúng ngươi?”
“Ngươi không muốn thừa nhận sao? Vậy được, ta hỏi ngươi, ngươi cũng đã tới tuổi có thể nghị thân, ngoại trừ ta ra, ngươi đã từng chú ý tiểu nương tử nhà ai chưa?”
Trình Khanh trộm thay đổi khái niệm, Du Tam lại không nghe ra được.
Hắn thật sự theo lời Trình Khanh mà suy nghĩ.
Chú ý tiểu nương tử?
Tiểu nương tử có cái gì hay!
Nữ quyến tới cửa tới làm khách hắn cũng đã từng gặp qua, mỗi người đều thực đoan trang, mỗi người cũng đều thực không thú vị, vừa hỏi ngày thường ở nhà làm cái gì, đều nói làm nữ hồng.
Không biết cưỡi ngựa, không biết chơi đá cầu, càng không ngồi cùng bàn uống rượu nói chuyện với hắn, hoàn toàn không có tiếng nói chung gì, Du Tam không nhấc lên nổi hứng thú.
Lại nói tiếp, hắn thật đúng là không chú ý tới tiểu nương tử nhà nào, ngay cả trên hội Văn trung thu, hắn chỉ lo bắt được Trình Khanh, cũng chưa lưu ý danh kỹ thanh lâu trông như thế nào…… So sánh ra, làm khó dễ Trình Khanh, chọc Trình Khanh tức giận giống như thật sự càng thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/3578758/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.