Chương trước
Chương sau
Mạnh Hoài Cẩn là có tật xấu gì, thần thần bí bí mang nàng đến phủ thành, còn mời nàng ăn bàn tiệc Thái Bạch Lâu, chẳng lẽ chỉ vì làm nàng tiếp tục giải đề toán học?!

Vẻ mặt Trình Khanh kinh ngạc, Mạnh Hoài Cẩn lại nói:

“Ra khỏi tiểu viện này, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, sư đệ khẳng định là có chừng mực.”

—— đây là cảnh cáo trần trụi, Trình Khanh nghe ra được.

—— nếu nói ra ngoài, bàn tiệc Thái Bạch Lâu khẳng định liền không có, mà phải đổi thành lưỡi d.a.o băng hàn đêm đó đặt tại trên cổ nàng đi?!

Bàn tiệc Thái Bạch Lâu và lưỡi d.a.o băng hàn muốn chọn như thế nào?

Đương nhiên là chọn bàn tiệc Thái Bạch Lâu.

Đừng nói, hương vị này là thật không sai, là bữa cơm Trình Khanh vừa lòng nhất sau khi tới triều Đại Ngụy.

Huống chi còn có Mạnh Hoài Cẩn bồi, ăn mấy miếng đồ ăn, lại nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái, mỹ nam tuấn dật, làm mỹ vị lại nâng cao thêm một cấp bậc!

Hai người gác chiếc đũa xuống, Mạnh Hoài Cẩn đưa nàng tới sương phòng, tiến vào phòng, Trình Khanh đã ngửi được mùi mốc thật mạnh, trên mặt đất chất đầy sách ố vàng, Trình Khanh tùy tay cầm lấy một quyển lật lật, sắc mặt không tốt lắm:

“Mạnh sư huynh, đây cũng không phải là giải đề toán học!”

Mạnh Hoài Cẩn kỳ quái nhìn nàng một cái, “Sư đệ, ta lại không phải bạc nhiều đến không chỗ tiêu coi tiền như rác, mời ngươi ăn bàn tiệc Thái Bạch Lâu lại chỉ vì xem ngươi giải đề toán học. Nhưng sư đệ có thể xem hiểu đây là cái gì, thực sự làm ta thập phần kinh hỉ…… Việc này thật đúng là muốn phó thác cho sư đệ!”

Trên tay nàng cầm chính là sổ sách thuế ruộng.

Mạnh Hoài Cẩn muốn nàng kiểm toán!

Người này đang phát điên cái gì vậy, thế nhưng tìm sổ sách tràn đầy một phòng cho nàng kiểm tra, toán học tốt có cái rắm dùng, bản lĩnh kiểm toán là người bình thường sẽ có sao?

Liền nói Giải Nguyên như Mạnh Hoài Cẩn, học thức uyên bác, hơn phân nửa cũng không rõ đống sổ sách này, nếu Mạnh Hoài Cẩn biết, hà tất lại kêu nàng tới…… Từ từ, bản thân Mạnh Hoài Cẩn sẽ không, cũng có thể mời mấy trướng phòng tiên sinh, bùm bùm gõ bàn tính hai ngày thì dù có nhiều sổ sách hơn nữa cũng có thể điều tra rõ, nghĩ như thế nào mà đánh chủ ý tới trên người nàng!

Trình Khanh mang theo mười hai phần thành khẩn đưa ra kiến nghị, bị Mạnh Hoài Cẩn một ngụm phủ quyết.

“Ba ngày không được liền năm ngày, năm ngày không được liền mười ngày, ngươi không cần lo lắng chậm trễ việc học ở thư viện, ta có thể dậy kèm cho ngươi.”

Một tiết dạy của Mạnh giải nguyên khó cầu, mỗi lần giảng bài học sinh thư viện đều chen chúc tới.



Nếu là dạy kèm riêng, một chọi một có chỉ đạo trọng tâm, cơ hội như vậy chỉ sợ người lớp Giáp cũng phải đánh nhau vỡ đầu đi đoạt lấy.

Trình Khanh muốn không động tâm cũng khó.

Có bảo đảm này của Mạnh Hoài Cẩn, nàng cũng không lo lắng cho tiến độ học tập của chính mình, điều khiến Trình Khanh chần chờ chính là sự sợ hãi không rõ sau kiểm toán, từ đêm đó không cẩn thận gặp được Mạnh Hoài Cẩn ở trên con thuyền lớn sơn đen, nàng đã bị quấn vào phiền toái!

Mà nàng thế nhưng thiên chân cho rằng, chỉ cần chính mình không nghe thấy mặc kệ, là có thể coi như hết thảy đều chưa từng phát sinh qua…… Thật là lừa mình dối người.

Mạnh Hoài Cẩn nhìn sắc mặt nàng đổi tới đổi lui, cũng thập phần bất đắc dĩ.

Nếu có người khác có thể tín nhiệm, hắn cũng sẽ không đem vài phần hy vọng này ký thác ở trên người Trình Khanh.

Hội Văn có nhiều người đọc sách như vậy, dựa vào toán học trổ hết tài năng chỉ có Trình Khanh mười ba tuổi.

Còn có một người là Thôi Ngạn toán học cũng cực tốt, nhưng suy xét đến bối cảnh gia đình đối phương, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy Trình Khanh là người được chọn thích hợp nhất.

Đêm đó, Trình Khanh lại tình cờ gặp được hắn ở trên thuyền, trùng hợp đến tận đây, không chọn Trình Khanh cũng không được.

Trình Khanh, trên đời này có rất nhiều chuyện đều có nguy hiểm, có trả giá mới có hồi báo, một bàn tiệc Thái Bạch Lâu không tính là cái gì, ta dạy riêng cho ngươi cũng không quan trọng, ngươi làm sao biết giúp người khác không phải là giúp chính ngươi? Ta biết ngươi muốn tham gia khoa khảo nhập sĩ, tẩy oan cho cha, nhưng nếu triều đình định tội cho Trình đại nhân, ngươi ngay cả tư cách tham gia khoa khảo cũng không có, ta đặt lời nói tại đây, nếu ngươi thật không nghĩ hỗ trợ, ta hiện tại liền đưa ngươi trở về Nam Nghi.”

Mạnh Hoài Cẩn rốt cuộc lấy ra thành ý lớn nhất.

Hắn chỉ kém trắng ra vỗ bộ n.g.ự.c bảo đảm, ở trên án tử của Trình Tri Viễn, hắn có thể giúp đỡ!

Chuyện mà Trình Ngũ lão gia cũng không dám hứa hẹn, Mạnh Hoài Cẩn lấy cái gì tới bảo đảm?

Mạnh Hoài Cẩn thật là Giải Nguyên hàn môn dựa vào sự giúp đỡ của Trình thị mới có thể cầu học sao ——

Trình Khanh nhéo sổ sách ố vàng, Mạnh Hoài Cẩn dùng bảo đảm như vậy tới trao đổi, nàng thật là không có lý do cự tuyệt!

“Ta tin nhân phẩm của Mạnh sư huynh, sư huynh không cần nhiều lời, ta giúp huynh.”

Xem hết đống sổ sách này đầu nàng cũng đau, đây là trí nhớ sống cũng là thể lực sống, nếu xem nhẹ nguy hiểm tiềm tàng, cũng có thể làm xong được, việc này còn chưa có vượt qua phạm vi năng lực của Trình Khanh.

Án tử của Trình Tri Viễn mới thật sự là ngoài tầm tay với của nàng, nếu Mạnh Hoài Cẩn có thể giúp đỡ, Trình Khanh cảm thấy chính mình mạo hiểm cũng đáng!

Hai người xem như đạt thành hiệp nghị, Trình Khanh lưu tại phủ thành làm trướng phòng tiên sinh.



Mạnh Hoài Cẩn không kiểm toán được, cũng không biết đang bận chuyện gì, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, nhìn qua so với kiểm toán viên như Trình Khanh còn mệt hơn. Nhưng dù mệt như thế nào, hắn vẫn tự mình quan tâm tiến độ của Trình Khanh.

Trình Khanh sửa sang lại ba ngày, nhưng mới tra xong hơn một nửa, chỉ là trướng mục xuất nhập hơn một nửa này cũng đủ ghê người.

“Thiếu hụt hơn chín vạn lượng bạc……”

Cho nên Mạnh Hoài Cẩn rốt cuộc đã kéo nàng vào sự tình muốn mệnh như thế nào?

Thiếu hụt hơn chín vạn lượng bạc, lại mới chỉ là hơn một nửa trướng mục.

Tài sản cá nhân của Trình Khanh thêm lên còn chưa đến chín mươi lượng, ha hả, nàng lại lần nữa cảm nhận được chính mình bần cùng.

……

Trình Khanh ở phủ thành làm trướng phòng tiên sinh, huyện Nam Nghi còn có người đang nghị luận nàng.

Sau kỳ nghỉ tháng ngắn ngủi, thành tích thi tháng cũng được dán thông báo!

Khối lớp Đinh có 267 người, Trình Khanh lần trước xếp thứ 97, lần này có tiến bộ, biến thành thứ 84.

Thôi béo từ thứ hạng 102 biến thành 95, cũng thẳng tiến vào trong một trăm người đứng đầu, hắn rất là đắc ý, lại đi xem xếp hạng của Du Tam và Trình Khuê, tức khắc càng vui vẻ.

Khối lớp Bính có 185 người, lần trước Du Tam xếp thứ 21, lần này biến thành 33.

Khối lớp Đinh có 92 người, Trình Khuê lần trước xếp thứ 19, lần này là 25.

Xếp hạng của hai người đều bị trượt xuống, trình độ của một người ở trong khoảng thời gian ngắn sẽ không biến hóa quá nhiều, chỉ có thể nói lần khảo thí này Du Tam và Trình Khuê đều không có phát huy tốt.

Về phần nguyên nhân, còn cần phải nói sao, hơn phân nửa là do trên hội Văn trung thu, hai người này biểu hiện không xuất chúng bằng Trình Khanh, chính mình làm chính mình nghẹn hỏa, ảnh hưởng đến tâm tình khảo thí.

Ha ha ha!

Nhìn Du Tam đen mặt, Thôi béo thật muốn ngửa đầu cười to vài tiếng.

Đương nhiên, đây là dâm ý trong lòng hắn mà thôi, Du Tam là công tử tri phủ, hắn là con trai của thương nhân, Thôi béo dám đột phá sự cô lập của Du Tam cùng Trình Khanh làm bằng hữu đã là cực có can đảm, bảo hắn dám công khai cười nhạo Du Tam, Thôi béo còn chưa có lớn mật như vậy.

Trình Khuê đại khái biết chính mình phát huy không tốt, cũng chưa tới xem bảng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.