Chương trước
Chương sau
Kinh phí của từ ấu đường ngoại trừ ngân sách do triều đình chi, còn dựa vào người của mọi tầng lớp xã hội quyên tặng.

Trình Khanh bán đèn lồng không phải tham tiền nghèo kiết hủ lậu, mà là muốn quyên góp cho từ ấu đường, người vừa rồi sôi nổi nghị luận nàng câm miệng không nói, mọi người đều cảm thấy trên mặt một trận nóng bỏng.

Quản sự chắp tay thi lễ:

“Công tử cao thượng, tiểu nhân thế nhóm cô nhi từ ấu đường cảm tạ công tử!”

“Chỉ là một việc nhỏ thôi.”

Hà lão viên ngoại liền tán thưởng vài tiếng tốt, đương trường khẳng khái giúp tiền, móc ra mười lượng bạc mua một chiếc đèn lồng của Trình Khanh.

“Nam Nghi nếu có thêm mấy tiểu lang như cháu, còn sầu gì mà không hưng thịnh thái bình? Chỉ nguyện người đọc sách giống như Trình tiểu lang lại nhiều thêm một chút, tương lai làm quan, mới là phúc của bá tánh!”

Hà lão viên ngoại khen ngợi thiếu chút nữa làm Du Tam ê rơi răng.

Nhưng mà dù Du Tam có nhảy nhót lung tung cũng không ngăn được Trình Khanh cực kỳ nổi bật, trong đám người vây xem không ít kẻ có tiền, Hà lão viên ngoại mở đầu, bốn chiếc đèn lồng dư lại cũng rất nhanh đã được bán đi, không được mười lượng cũng được tám lượng, năm lượng, tổng cộng bán 38 lượng bạc, hơn nữa Trình Khanh quyên ra một nửa bạc thưởng, một mình nàng liền quyên góp 88 lượng.

Con số này thật cát lợi!

Trên thực tế nàng một phân tiền cũng không đào ra, trong tay còn thừa năm mươi lượng bạc, hiệu quả chế tạo ra so với nàng trực tiếp quyên góp 800 lượng còn tốt hơn.

Du Tam công tử tri phủ, Trình Khuê tú tài nhẹ nhàng, giờ này khắc này đều không đoạt được nổi bật của Trình Khanh, ánh mắt các tiểu nương tử vây xem nhìn Trình Khanh mang theo e lệ, ngượng ngùng lại khâm phục, hành động của Trình Khanh không thể nghi ngờ đã đeo thêm lăng kính xinh đẹp cho bề ngoài bình thường của nàng, trước mắt có rất nhiều tiểu nương tử ấn tượng với nàng rất tốt.

Đều là thiếu nữ khuê phòng đơn thuần, sao có thể chịu nổi tiểu lang “Tài hoa + thiện lương” nha!

Hà lão viên ngoại đưa chiếc đèn lồng mua được cho cháu gái, Hà Uyển nói thầm một câu “làm bộ làm tịch”, nhưng vẫn tiếp nhận đèn lồng.

Chiếc đèn lồng tinh mỹ xinh đẹp, còn là Trình Khanh dựa tài hoa thắng được, lòng bàn tay Hà Uyển nắm đèn lồng hơi hơi nóng lên.

Trình Khanh đi đầu nổi lên tác dụng, những người khác cũng sôi nổi muốn bán đèn lồng thắng được, vì không lướt qua Trình Khanh, bạc thưởng thắng được đều chỉ quyên một nửa. Nhưng bọn họ không có quang hoàn của Trình Khanh, đèn lồng bán ra giá cũng không cao.

Tuy là như vậy, chỉ chốc lát liền đã thu được 300 lượng bạc, quản sự cười tủm tỉm mời Trình Khanh vào bàn, tỳ nữ dẫn đường âm thanh điềm mỹ, ánh mắt nhìn Trình Khanh phá lệ nhu hòa:

“Công tử, mời đi cùng nô tỳ.”

Trình Khanh ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, nhấc chân vào biệt viện. Tư Nghiên và Tư Mặc nhìn theo Trình Khanh đi vào, ai, bọn họ vừa rồi thế nhưng nghi ngờ cách làm của Trình Khanh thiếu gia, người khiến Ngũ lão gia coi trọng như vậy, sao có thể là ngốc tử được!

Lúc này, không ai nghi ngờ tư cách Trình Khanh vào bàn.



Tối nay, nếu ngay cả Trình Khanh cũng không có tư cách tham gia hội văn, những người khác càng ngượng ngùng đi vào.

Trình Khuê thất hồn lạc phách.

Hắn nghe thấy người khác đang nghị luận, nói Trình Khanh là thiếu gia nhị phòng Trình thị.

Hắn mới là đích trưởng tôn nhị phòng, giờ phút này lại bị Trình Khanh đoạt đi mọi phong cảnh.

Du Tam nắm tay cắn răng, kéo ống tay áo Trình Khuê, “Ngươi mau tiếp tục đáp đề đi, chỉ còn năm đề nữa, chờ ngươi cũng giải xong 30 đề, đi gặp Thẩm Học Đạo. Trình Khuê, ngươi đừng có bị người đảo loạn tâm thần, chẳng lẽ ngươi muốn cho tiểu tử Trình Khanh kia độc chiếm nổi bật sao?”

Trình Khuê rùng mình.

Nếu tổ mẫu biết chuyện đêm nay, tất sẽ thất vọng đối với hắn.

Tổ mẫu không thích đại bá, cũng không thích Trình Khanh, Trình Khanh có tiền đồ, tổ mẫu cũng sẽ không cao hứng!

Trình Khuê cắn răng tập trung tinh thần, ấn Du Tam nói tiếp tục giải đề.

Chờ tới trước mặt Thẩm Học Đạo, lại là một vòng cạnh tranh mới. Nghe nói Thẩm Học Đạo ghét cái ác như kẻ thù, làm người ngay thẳng, Trình Khanh đầu cơ trục lợi giải được ba mươi đạo đề như vậy, Thẩm Học Đạo chưa chắc sẽ thích!

Huống chi còn có án tử của đại bá Trình Tri Viễn chưa quyết, người nào trong hội Văn sẽ chịu thấy Trình Khanh?

Trình Khuê cảm thấy chính mình đêm nay chưa chắc thua.

……

Bên trong biệt viện náo nhiệt không khác gì ngoài cửa.

Bên ngoài là thư sinh bình thường cùng bá tánh xem náo nhiệt, bên trong là tú tài, cử nhân, là tiểu nương tử nhà thân sĩ, nam khách và nữ khách cách một bức mành tương vọng, có người uống rượu làm thơ, có người đánh đàn ca hát, nơi này náo nhiệt lại nhiều thêm một phần cao nhã và hàm súc.

Tuy rằng một năm lão Thượng Thư chỉ tới Nam Nghi trụ hai ba tháng, thế nhưng hạ nhân ở biệt viện được dạy dỗ rất tốt, tỳ nữ dẫn đường cho Trình Khanh, xuyên qua biệt viện náo nhiệt đi thẳng đến phòng khách, còn thế Trình Khanh đơn giản giới thiệu khách khứa quan trọng đêm nay.

Tựa như Trình Khanh suy đoán, người tới có Thẩm Học Đạo, có Du tri phủ, có Lý đại nhân tri huyện Nam Nghi, đương nhiên không thể thiếu Trình Ngũ lão gia và Mạnh giải nguyên.

Trên thực tế, Trình Khanh còn chưa tới nơi, những chuyện nàng làm ở cửa đã truyền tới trước mặt chư vị đại nhân.

Không có biện pháp, Trình Khanh là người thứ nhất giải được ba mươi đạo đề đêm nay.

Nàng còn là học sinh lớp Đinh thư viện Nam Nghi.

Lý tri huyện vuốt râu gật đầu, “Trình thị nhất tộc đích xác nhân tài đông đúc, bản quan thật là hâm mộ Trình tộc trưởng.”



Trình Ngũ lão gia cũng không nghĩ tới.

Ông đương nhiên biết Trình Khanh muốn tới tham gia hội văn, Trình Khanh không có che giấu tâm tư chính mình bức thiết muốn dung nhập vào trong vòng thân sĩ Nam Nghi, hội Văn trung thu là cơ hội tốt như vậy, Trình Khanh không có khả năng từ bỏ.

Nhưng Trình Ngũ lão gia không nghĩ tới Trình Khanh sẽ điệu cao như vậy.

Liên tiếp giải ba mươi đạo đề?

Đây đâu chỉ là vận khí.

Trình Tri Viễn chưa dạy tứ thư ngũ kinh cho đứa nhỏ này, nhưng lại dạy không ít thứ khác, Trình Khanh học rất tạp.

Trình Khanh còn quyên góp bạc thưởng cho từ ấu đường, nghe nói trực tiếp ở bên ngoài biệt viện nhấc lên làn gió quyên tặng…… Trình Ngũ lão gia không khỏi hiểu ý cười, thủ pháp này rất quen thuộc, khi Trình Khanh mang theo quan tài của Trình Tri Viễn về quê, ở cửa nhị phòng cũng làm như vậy.

“Lý đại nhân quá khen, con cháu trong tộc không nên thân, chỉ biết chơi chút thông minh nhỏ, Lý đại nhân chớ nên khen hắn, ta sợ hắn không biết khiêm tốn.”

Trình Ngũ lão gia khiêm tốn.

Lý tri huyện còn muốn nói, Thẩm Học Đạo lại đột nhiên hỏi:

“Vị tiểu lang Trình thị giải được ba mươi đạo đề mục, lại còn quyên góp bạc cho từ ấu đường, chính là nhi tử của Trình Tri Viễn tri huyện Giang Ninh trước kia?”

Trình Ngũ lão gia hơi cứng lại.

Thẩm Học Đạo sao ngay cả chuyện này cũng biết sao?

Còn chưa nhìn thấy Trình Khanh, đã để lại ấn tượng xấu!

Trình Ngũ lão gia còn chưa trả lời, tỳ nữ đã tiến vào phòng hồi bẩm:

“Bẩm chư vị đại nhân, nô tỳ đã đưa Trình Khanh tới.”

Nghe được tên Trình Khanh, Thẩm Học Đạo khẽ hừ nhẹ một tiếng.

“Đại nhân Học Đạo, ngoài cửa có rất nhiều người đọc sách đều lấy việc có thể gặp mặt đại nhân làm vinh dự, so sánh với trăm lượng bạc thưởng, cơ hội tiếp thu dạy bảo của đại nhân càng trân quý hơn, Trình Khanh thật vất vả mới giải được ba mươi đạo đề mục, đại nhân nếu không gặp ——”

Mạnh Hoài Cẩn đêm nay nói không nhiều lắm, trước khi hắn trúng cử, căn bản không có tư cách ngồi ở phòng khách.

Sau khi trúng cử còn thành Giải Nguyên một tỉnh, địa vị của Mạnh Hoài Cẩn hoàn toàn không giống nhau, nếu không phải bỗng nhiên muốn giữ đạo hiếu, Mạnh Hoài Cẩn vốn nên tham gia thi hội, sớm trúng tiến sĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.