Quản sự đầy mặt tươi cười, chắp tay chúc mừng.
Mồ hôi trên trán Trình Khuê rơi xuống trên giấy Tuyên Thành.
Hắn giải được 25 đạo đề, nhưng có ích lợi gì?
Phong cảnh nhất từ trước tới nay đều là người đứng đầu.
Trong đám người có âm thanh khen ngợi, đều nói Trình Khanh không hổ là con cháu Trình thị.
Trình Khuê cũng là con cháu Trình thị, lại bị xem nhẹ.
Du Tam nắm chặt nắm tay, miệng Thôi béo khẽ nhếch.
Người sau phát hiện lối tắt cũng chuyên tấn công Đề Toán Học, có một nửa đề bị đám người Du Tam cướp đi, còn có một nửa chính là bị Thôi béo giải được, trước mặt Thôi béo cũng đặt chín cái bánh trung thu.
Trước đó hắn nào dám tưởng, chính mình không chỉ có thể miễn phí vào cửa, chỉ cần hơi chút nỗ nỗ lực còn có thể kiếm được mười lượng bạc thưởng —— đúng vậy, Trình Khanh giải xong ba mươi đạo đề liền không tiếp tục giải đề nữa, đã không còn Trình Khanh, hắn có lẽ là người ưu tú nhất trong việc giải đề toán, kiếm mười lượng bạc thưởng đã là chuyện nắm chắc, nếu hắn có kiên nhẫn vẫn luôn ở cửa biệt viện giải đề, chậm rãi cũng có cơ hội làm đúng hai mươi đạo đề.
Chỉ giải 20 đạo đề thì hắn có tin tưởng, 30 đạo đề liền không được.
Thôi béo kinh ngạc chính là Trình Khanh, rõ ràng mấy ngày trước ở thư viện chỉ thi được thứ hạng 97, cao hơn hắn năm thứ hạng, sao vừa đến hội Văn, Trình Khanh lại lợi hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/3578742/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.