Quần áo tắm rửa, đệm chăn, mấy đồ linh tinh vụn vặt cũng đựng đầy mấy cái hòm.
Ngũ phòng bên kia phái hai gã sai vặt tới hỗ trợ Trình Khanh dọn đồ, Trình Khanh cũng không cự tuyệt.
Thân mình nàng đích xác đơn bạc, gió thổi hơi mạnh một chút đã muốn bay, chân chính là gánh không gánh nổi, vác không vác nổi!
Liễu thị không thể dựa vào năng lực của bản thân mà sửa chữa được quy củ của thư viện, vừa ra đến trước cửa đã dặn dò mấy trăm lần, lại đưa cho Trình Khanh hai mươi lượng bạc, sợ Trình Khanh ở trong thư viện không có tiền dùng.
Trình Khanh cũng không từ chối.
Con cháu Trình thị chỉ cần có thể thi được vào thư viện liền không cần đưa quà nhập học, nhưng ở thư viện cầu học vẫn phải giao tiền cơm, học sinh có thể lựa chọn thức ăn tiêu chuẩn, ăn đồ ngon hay không còn phải xem bạc trong túi nhiều hay không, tiêu tiền cho vấn đề này Trình Khanh không tính toán tiết kiệm, nàng bệnh nặng một hồi thân mình còn chưa có hồi phục trở lại, thân thể là tiền vốn của cách mạng, không có thân thể tốt không chịu nổi học tập gian khổ.
Ngoại trừ tiền cơm, còn có giấy và bút mực, tiêu dùng đều phải do bản thân Trình Khanh ra tiền.
Thư viện một tháng cho nghỉ một kỳ ngắn, ba tháng cho nghỉ một kỳ dài, Liễu thị cho Trình Khanh hai mươi lượng bạc cũng không tính là ít, nàng bị tâm từ mẫu quấy phá, chính mình có thể tiết kiệm khắp nơi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/3578732/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.