Chương trước
Chương sau
Đại phu nói Chu lão phu nhân là tâm hoả quá vượng, kê hoàng liên liều lượng lớn cho bà, Chu lão phu nhân uống một ngụm nước thuốc liền phải mắng Trình Khanh một câu, Chu ma ma bị phạt tiền tiêu hàng tháng là việc nhỏ, rất sợ mất tín nhiệm của lão phu nhân, cố gắng hết mọi biện pháp để biểu hiện trước mặt lão phu nhân, thật hận không thể thế lão phu nhân lấy thân thí dược.

Nhưng Chu lão phu nhân không phải để ý Chu ma ma ân cần hầu hạ, mà là ngũ phòng càng chiếu cố Trình Khanh, Chu lão phu nhân càng không thể chịu đựng được việc Trình Khanh có thể xuất đầu.

“Khảo nhập được vào thư viện thì có gì to tát, ngay cả có công danh cử nhân cũng không là cái gì…… Hừ!”

Chu lão phu nhân thấp giọng dặn dò Chu ma ma vài câu, Chu ma ma cúi đầu vâng dạ, một đạo ánh mắt sắc bén như đao dừng ở trên người Chu ma ma.

“Việc đơn giản như vậy nếu ngươi lại làm không xong ——”

“Lão nô nhất định sẽ không lại khiến lão phu nhân thất vọng!”

Chu ma ma thề thốt bảo đảm, Chu lão phu nhân cũng quyết định lại cho Chu ma ma một cơ hội nữa, Chu ma ma đã hầu hạ Chu lão phu nhân nhiều năm, năng lực làm việc như thế nào không nói, nhưng ít nhất đối với bà là tuyệt đối trung tâm.

Chu lão phu nhân không khỏi lại dặn dò thêm vài câu, nhắc nhở Chu ma ma hành sự cẩn thận, dù sao cách thời gian Trình Khanh tham gia khoa khảo còn sớm, cứ chậm rãi mà làm, không thể để cho ngũ phòng bắt được nhược điểm.

……

Chu lão phu nhân cả đời trôi chảy, lại ở trên người Trình Khanh nhiều lần bị thiệt, liền coi Trình Khanh mười ba tuổi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, không tuyệt tiền đồ của Trình Khanh, Chu lão phu nhân quyết không bỏ qua.

Bản thân Trình Khanh đối với việc này không thèm quan tâm.

Dù cho nàng có vô cùng kính cẩn nghe lời vị kế tổ mẫu kia, người ta cũng vẫn nhìn nàng không vừa mắt, vậy cần gì phải lấy ‘mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh’?

Ghét nhau như chó với mèo, có thể từ trên người Chu lão phu nhân chiếm được tiện nghi, Trình Khanh rất là sung sướng.

Nàng một đường chịu đựng, về tới nhà mới tuyên bố tin tức tốt này, Liễu thị không thể tin được:

“Thực sự có một tiểu điền trang?”



“Thúc gia đã cho con nhìn khế đất, bên trên viết tên của con, tất nhiên là không giả. Một tiểu trang trăm mẫu, sản xuất của nó cũng đủ cung ứng chi phí hằng ngày cho nhà chúng ta, mẫu thân và các tỷ tỷ cũng không cần ngày ngày không ngừng nghỉ thêu thùa!”

Dựa vào thêu thùa kiếm tiền nơi nào là dễ dàng, kim đ.â.m ngón tay là việc nhỏ, chủ yếu là thực tổn thương mắt, tú nương chuyên nghiệp khi còn trẻ may vá thành thạo, vừa đến trung niên đôi mắt liền không được, cũng bị còng thắt lưng, thường ốm đau.

Liễu thị rất là vui mừng, “huyện Nam Nghi nhiều núi nhiều sông, đồng ruộng có thể trồng trọt ít, có bạc trong tay cũng không nhất định có thể mua được đất, huống chi là điền trang một trăm mẫu, tiểu lang, điền trang này chính là dựa vào của con……”

Vui mừng của Liễu thị là không giả.

Đường ra của ba nữ nhi khả năng không được tốt lắm, những vẫn còn tính là có thể, chỉ cần tìm được hôn phu thành thật đáng tin cậy, nửa đời sau liền có chỗ dựa vào, vì nhà chồng sinh dưỡng nuôi nấng con cái, tương lai sẽ có con cháu hiếu thuận.

Chỉ có Trình Khanh là nữ giả nam trang, đã không thể gả chồng, cũng không thể cưới vợ sinh con, nếu con đường khoa khảo này đi không thông, tương lai của Trình Khanh phải làm sao đây?

Có điền trang trăm mẫu, lo lắng của Liễu thị liền rơi xuống hơn phân nửa, nếu Trình Khanh đọc sách không thông, thì vẫn có thể về quê làm tiểu địa chủ, dựa vào sản xuất của điền trang khả năng không giàu có, nhưng ít nhất cũng không c.h.ế.t đói!

Tam Nương tử cười to, “Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nhà cũ bên kia thật là xứng đáng!”

Cả gia đình đều không cảm thấy Chu thị bồi thường bạc có cái gì không đúng, đây là không khí đương thời, dân chúng bình thường kiện tụng lên nha môn, một ít tội không nặng không nhẹ cũng phạt bồi thường bạc.

Dùng miệng khuyên bảo giáo dục căn bản là lãng phí thời gian, vẫn là phạt bạc mới khiến người đau lòng.

Sản xuất của điền trang trăm mẫu có thể cải thiện quẫn bách trong nhà, lại tưởng tượng bạc mua điền trang còn là do Chu thị đào ra, người một nhà Trình Khanh càng cảm thấy sung sướng hơn gấp mấy lần.

Trình Khanh nói chính mình đã phó thác điền trang cho ngũ phòng chăm sóc, Liễu thị khen Trình Khanh làm rất đúng:

“Thúc gia và thúc tổ mẫu của con sẽ không chiếm chút tiện nghi này, điền trang nhờ bọn họ chăm sóc, cũng miễn cho nhà cũ phái người đến quấy rối!”

Sinh hoạt thật là đã mài giũa người! Ngay cả Liễu thị từ trước tới nay luôn chỉ biết lau nước mắt cũng đã có tính toán, Trình Khanh cao hứng khi thấy mẫu thân có tiến bộ, thi được vào thư viện, lại có tài sản từ trên trời rơi xuống, hôm nay thật đúng là song hỷ lâm môn, buổi tối Liễu thị làm nhiều thêm vài món thức ăn, người một nhà hoà thuận vui vẻ ăn no căng, đều cảm giác cuộc sống đã có hướng tới.

Về phần ngũ phòng có thể ước thúc được nhà cũ bên kia không tiếp tục tìm phiền toái hay không, Trình Khanh nói có lo lắng cũng vô dụng, nên tới thì có trốn cũng không thoát được, vậy cứ dũng cảm mà đối mặt.



Sự tình nhà cũ tìm phiền toái không phải lửa sém lông mày, ngày hôm sau lực chú ý của Liễu thị đã bị một sự kiện khác hút đi, ——

“Con nói cái gì, buổi tối phải ở tại thư viện?”

“Mẫu thân, con đã thi được vào thư viện, tự nhiên phải tuân thủ quy củ của thư viện, ngoại trừ các sư huynh lớp Giáp có thể tự do an bài, các học sinh khác ngày thường đều phải ở lại trên núi.”

Các sư huynh lớp Giáp đã có công danh cử nhân, đã trúng cử, khó tránh khỏi sẽ có các loại xã giao, thư viện cũng không quản lý chặt bọn họ, cũng không bắt buộc học sinh lớp Giáp phải ở lại trên núi, thậm chí ngay cả thời gian đi học cũng có thể tự điều chỉnh.

Nhưng ba lớp Ất, Bính, Đinh, theo Trình Khanh biết không có người nào được hưởng thụ đặc cách, mọi người đều phải tuân thủ quy định của thư viện.

Thế giới dưới chân núi thực xuất sắc, huyện Nam Nghi có thanh lâu, có sòng bạc…… Nếu thư viện quản lý không nghiêm khắc, cũng sẽ không thu hút được nhiều học sinh như vậy.

Liễu thị không phải không nghe hiểu đạo lý.

Nhưng…nhưng tình huống Trình Khanh không giống nhau nha, ban ngày ở chung một phòng cùng một đám nam học sinh liền thôi đi, buổi tối còn ngủ chung một giường?

Không được, tuyệt đối không được!

Trên mặt Liễu thị tất cả đều là nôn nóng, Trình Khanh vô cùng bình tĩnh: “Mẫu thân không cần sợ con ở trên núi phải chịu khổ, con đã hạ quyết tâm muốn tham gia khoa khảo, liền quyết định sẽ cố gắng khắc phục hết thảy khó khăn.”

Trình Khanh thấy nam nữ ở chung một phòng đúng là rất không tiện, nhưng đây đều là việc nhỏ, dù sao nàng cũng không nghĩ đến việc gả cho người ta, không để bụng danh tiết.

Chuyện nữ giả nam trang, Trình Khanh tính toán giấu giếm cả đời.

Bả vai Liễu thị rung động, cuối cùng ôm Trình Khanh khóc lớn một hồi.

Đại nương tử không hiểu nguyên nhân Liễu thị khó chịu, trong lén lút nói với hai muội muội, “Thư viện cách huyện thành cũng không xa, ngày nghỉ hàng tháng và hàng quý tiểu lang đều có thể về nhà, khoảng cách gần như vậy mà mẫu thân còn luyến tiếc, tương lai tiểu lang thậm chí còn vào kinh đi thi, chẳng phải là sẽ càng…… Ai!”

—— chiều con là hại con, mẫu thân quá cưng chiều tiểu lang, may mắn tiểu lang có chủ kiến!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.