Chờ mấy người này phản ứng lại đây, khẳng định sẽ chĩa đầu mâu vào nàng, bởi vì nếu Trình Khanh khảo trúng thư viện, cũng nhập vào lớp Đinh mà trong mắt mấy người này là không xứng nghe Mạnh Hoài Cẩn giảng bài ——
Đồng sinh không được tính là người có công danh, trúng tú tài mới có thể gặp quan không cần quỳ, là người đọc sách được sĩ lâm thừa nhận.
Không có công danh tú tài, mọi người đều là quân dự bị cho người đọc sách, chó chê mèo lắm lông, dựa vào cái gì coi thường lớp Đinh!
—— từ từ, nơi này, nàng đã đi đến đâu vậy?
Phía trước, chỗ cây hoa mộc che lấp có một cái đình, địa thế còn rất cao, Trình Khanh quyết định đến trong đình quan sát tình huống bốn phía.
Khi tới gần đình, nàng nghe được tiếng người, vậy thì tốt quá, có thể tìm người hỏi đường.
Trình Khanh vui mừng tiến lên, lại nghe có người trong đình phát ra tiếng cười vang:
“Du Tam, nhà ngươi thật chặt đứt bạc tiêu hàng tháng của ngươi sao?”
“Câm miệng!”
Âm thanh Du Tam tràn đầy bực bội, đối phương cũng không sợ hắn, tương phản còn hỏi Du Tam có cần vay tiền sống qua ngày hay không.
“Tháng sau Văn hội, ngươi ít nhất cũng cần mấy chục lượng bạc đi, Du Tam, muốn ta cho ngươi mượn hay không?”
“Nói rất đúng, nếu ngươi ngay cả tiền biếu cũng không có, cũng quá mất mặt!”
Sao lại gặp trúng đám người Du Tam chứ?
Trình Khanh đứng tại chỗ chần chừ, nếu tiến lên hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/3578724/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.