a khỏi hoàng cung, Tiểu Mai Tử hỏi Tâm Di đi đâu, Tâm Di buột miệng nói đi Đào Nhiên Đình, vừa nói ra xong thì hối hận, cô nhìn những người khác, gượng cười lắc lắc đầu.
"Muốn đi đâu thì đi! Trong lòng cứ nhớ nhung thấp thỏm, cũng không tốt! Hơn nữa, hôm nay không phải mùng năm."
Nghe Tiểu Cát Tử vừa nói, Tâm Di liền gật đầu. Mấy người gọi xe ngựa tiến về Đào Nhiên Đình. Quả nhiên, nơi tụ họp của bọn họ trước đây không có ai.
"Các ngươi đi chơi đi, ta muốn một mình ở lại đây một lát!" mọi người hiểu ý Tâm Di, liền bỏ đi.
Tâm Di ngồi một mình trong đình, nhớ lúc cùng vui vẻ với Na Lan Đức Duật ở đây, từng li từng tí, rõ mồn một trước mắt, cô buông tiếng thở dài xa xăm, "Vô tình bất tự đa tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ. Thiên nhai địa giác hữu cùng thời, chỉ hữu tương tư vô tận xứ." (1)
"Xem ra cô là đang nhớ tình lang của mình!" đột nhiên sau lưng cô có tiếng nói vang lên, Tâm Di giật mình, vội quay đầu lại, Vu Tiếu Tuyền không biết đến từ lúc nào.
"Sao lúc nào cũng gặp anh?" Tâm Di với vẻ mặt không vui khi Vu Tiếu Tuyền quấy nhiễu tâm tư của mình, lạnh nhạt hỏi lại.
"Tôi cũng cảm thấy rất vừa vặn, chúng ta gặp nhau đến mấy lần rồi?"
"Quên rồi!"
"Tôi không quên, Bạch Vân Quán, nguyên tiêu, lần trước trên phố, bây giờ, tổng cộng bốn lần." Vu Tiếu Tuyền nhớ không sai, "Tâm cô nương, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-chi-hoang-tu-moi-la-chan-menh-thien-tu/3015295/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.