Cùng đêm đó, lòng Tâm Di cũng đau khổ không dứt, nằm trên giường thế nào cũng ngủ không được, ngồi dậy bước ra cửa, ngồi trên bậc thềm cửa, ngơ ngẩn nhìn nửa vầng trăng giữa bầu trời đêm, "Na Lan Đức Duật, xin lỗi, em không muốn làm anh tổn thương, nhưng em chỉ để anh tổn thương một lần thôi, chỉ mong anh có thể hiểu em là bất đắc dĩ."
Tiểu Cát Tử luôn quan tâm đến động thái của Tâm Di, nghe tiếng Tâm Di bước ra khỏi cửa phòng, cô cũng từ phòng mình bước ra, đưa cho Tâm Di áo khoát, "Cách cách, đêm lạnh, cẩn thận kẻo lạnh."
Tâm Di kéo Tiểu Cát Tử ngồi xuống, dựa đầu vào vai cô, "Anh ấy đêm nay có ngủ được không? Ta rất muốn đi gặp anh ấy, nhưng ta không thể, anh ấy đã hận ta thấu xương. Có trời mới biết ta phải tốn nhiều sức lực lắm mới có thể nói ra những lời vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn như vậy, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh ấy, lòng ta cũng đau vì nỗi đau của anh ấy. Đã từng, ta đã làm cho Na Lan Đức Duật trở thành người mạnh mẽ, chỉ đến hôm nay cái thời khắc anh ấy quay người bỏ đi, ta chợt nhận ra, trái tim ta đã chiếm đầy hình bóng anh ấy, ta muốn gọi anh ấy lại, nói với anh ấy là ta yêu anh ấy, nói với anh ấy là ta bằng lòng nắm tay anh cả đời, nhưng ta không thể, ta sợ sau khi anh ấy biết rõ sự thật sẽ xa cách ta vì sự tôn kính, ta sợ anh ấy kích động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-chi-hoang-tu-moi-la-chan-menh-thien-tu/3015291/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.