Trong sơn động, Tâm Di nhẹ nhàng hỏi: “Đây là lần thứ mấy anh cứu tôi rồi?”
“Không nhớ nữa.”
“Vì sao lần nào anh cũng xuất hiện đúng lúc thế?” Tâm Di lại hỏi.
“Tôi cũng không rõ, có người rơi xuống núi lẽ nào thấy chết không cứu, chẳng ngờ lại là cô, liệu đây có phải là duyên phận không nhỉ?” Trong ánh mắt Na Lan Đức Duật chan chứa tình cảm.
Tâm Di né tránh ánh mắt anh, cô chợt nhớ đến bọn Đại Hổ: “Hỏng rồi, tôi rơi xuống núi, không biết bọn họ lo lắng cỡ nào.” Nói rồi hấp tấp bước ra ngoài.
“Cô định đi đâu?”
“Tôi về nhà!”
“Trời tối rồi mà tuyết lại đang rơi, đường núi gập ghềnh thế này cô làm sao đi?” Na Lan Đức Duật hỏi.
Tâm Di đứng ở cửa hang nhìn ra ngoài, chỉ thấy hoa tuyết bay đầy trời, từng bông tuyết lớn lặng lẽ bay xuống mặt đất, tiếp nối nhau không dứt, hoa tuyết nhiều đến nỗi bầu trời chẳng tìm thấy kẽ hở, dường như ông trời muốn lấp đầy mọi không gian chia cách trời đất. Cô ngoảnh đầu nói với Na Lan Đức Duật: “Anh dùng khinh công đưa tôi lên lần nữa được không? Nếu tối nay tôi không về, ở nhà… ở nhà đừng mong được thanh bình.”
“Cũng đành chịu, vì cứu cô, ban nãy tôi bay từ ngọn núi khác đến, hao cạn nội lực, trong điều kiện thời tiết và đường núi này mình tôi còn khó về chứ chưa nói dẫn theo cô.” Chẳng phải Na Lan Đức Duật cố tình tìm lí do thoái thác, thực tế, khoảng cách giữa hai ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-chi-hoang-tu-moi-la-chan-menh-thien-tu/3015256/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.