Tuyết rơi, hoa tuyết lất phất bay.
Uyển Nhi đứng bên cửa sổ, ngây người nhìn tuyết rơi ngoài sân, chợt nghe có tiếng người ngâm thơ:
“Liên không xuân tuyết minh như tiển, hốt ức giang thanh thủy kiến sa.
Dạ thính sơ sơ hoàn mật mật, hiểu kiến chỉnh chỉnh phúc tà tà.
Phong hồi cộng tác bà sa vũ, thiên xảo năng khai khoảnh khắc hoa.
Chính sử tận tình hàn chí cốt, bất phương đào lí dụng niên hoa.”
Uyển Nhi lập tức phấn chấn hẳn lên: “Là Na Lan Đức Duật.” Vội quay đầu bảo Tiểu Thảo, “Tiểu Thảo, mau đi mời Na Lan thống lĩnh vào đây.”
Tiểu Thảo ứng tiếng chạy ra cửa, thấy Na Lan Đức Duật đã đi khá xa rồi liền hấp tấp đuổi theo: “Na Lan thống lĩnh, Na Lan thống lĩnh!”
Na Lan Đức Duật đứng lại: “Tiểu Thảo! Có chuyện gì thế?”
“Thống lĩnh, cách cách có lời mời!”
“Ta đang phiên trực.” Na Lan Đức Duật thực chẳng muốn đi chút nào.
“Nhưng cách cách tìm ngài có việc!”
Na Lan Đức Duật thở dài một tiếng, đành cùng Tiểu Thảo đi ngược lại đường cũ.
Không bao lâu Na Lan Đức Duật người phủ đầy tuyết bước vào phòng Uyển Nhi, cúi mình hành lễ: “Tham kiến Uyển cách cách!”
“Miễn lễ!” Uyển Nhi thấy Tiểu Thảo đứng ngớ ra bên cạnh bèn quở trách: “Tiểu Thảo, sững ra đó làm gì, còn không mau rót trà nóng và đem lò sưởi đến.”
Tiểu Thảo rót xong trà lại đưa lò sưởi, Na Lan Đức Duật chỉ khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn chứ không cầm lấy nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-chi-hoang-tu-moi-la-chan-menh-thien-tu/3015253/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.