Hôm sau, Duẫn Huyền Niệm cầm bức họạ cuộn tròn đến trước Dương lão bản của Phụng Vân trai, định bán họa để mua nhà cửa, cùng hai hài tử sống cuộc sống bình thường.
Dọc theo đường đi, Duẫn Huyền Niệm lặng im không nói, không hiểu tại sao mình lại cảm thấy buồn bã và mất mát……
Bán họa…… Hắn cũng giống như trước kia là bán họa thôi…..
Đứng ở ngã tư đường nhìn quanh, phóng tầm mắt thấy được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình 1 cách kinh diễm, là muốn trên người mình tìm thứ gì?
Bỗng nhiên, dừng lại cước bộ, ánh mắt trành trứ một nhân ảnh ở phía trước –
Đó là bóng dáng của 1 nam nhân, cùng hình dáng trong đầu có điều bất đồng, trong ấn tượng nhân ảnh kia tựa hồ rất cao, rất cao lớn và ngạo nghễ…….. “Quay đầu lại, van cầu ngươi quay đầu lại đi mà…..”
Duẫn Huyền Niệm theo bản năng lẩm bẩm tự nói, mắt thấy nam nhân không hề quay người lại, vẫn là phía trước bước đi. Bỗng nhiên hắn nhanh chân đuổi theo, giơ tay muốn giữ chặt đối phương lại, lúc này Lãnh Niệm Sinh kinh nhiên (kinh sợ, ngạc nhiên) cất tiếng gọi: “Nương, người đang làm gì vậy?”
Đối phương là người xa lạ mà, nương muốn đánh người sao? Lãnh Niệm Sinh cũng mặc kệ nương có hay không sinh khí (nổi giận),trước thu trụ (nắm chặt) lấy nhân quan trọng hơn nhiều, nếu để nương đến gần người ta lộng (đùa giỡn) thì thật nguy rồi.
Duẫn Huyền Niệm bỗng nhiên hoàn hồn, kinh ngạc không thôi nhìn hài tử: “Ta vừa làm gì vậy?” sao lại thất hồn?
Vẻ mặt nương mờ mịt, 2 mắt vô thần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ach-the/39315/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.