Hai ngày sau –
Duẫn Huyền Niệm cùng hai hài tử thu thập sở hữu hành lý, toàn bộ đều để lên mã xa, xắp sếp xong xuôi, chuẩn bị xuất phát –
Trước khi đi, Vương Nhược Kiều lưu luyến không rời, dặn dò: “Huyền Niệm, hãy nhớ rõ nhất định phải hảo hảo chăm sóc bản thân mình và hài tử. Lúc nào rảnh, thì về đây chơi nga.. Ta đã nói rồi nơi này vĩnh viễn là nương gia (nhà mẹ đẻ) của ngươi. Ta cùng Ngụy Thất lúc nào cũng hoan nghênh ngươi trở về.
Duẫn Huyền Niệm đỡ hai hài tử lên xe, thấy tụi nó ngồi giữa đống hành lý, an toàn thượng vô lự(an toàn, ko lo lắng) mới an tâm xoay người lại hướng Vương Nhược Kiều lộ ra 1nụ cười yếu ớt.
“Ngụy đại tẩu, người ngày thường quan tâm, đối đãi ta như người trong nhà, thật sự cám ơn người cùng Ngụy đại ca từ trước đến giờ đã chiếu cố. Nơi ta dọn đến cùng nơi này có chút khoản cách, nếu không ta nhất định thường xuyên mang hài tử về chơi. Ngụy đại tẩu cũng như vậy nha, khi nào nghĩ đến ta, cứ tự nhiên mà tới thăm”
“Ah, đương nhiên. Ta ko thể ko lo lắng cho ngươi được nga”. Đại mỹ nhân cứng đầu gần chết. Với tính tình kia sau chịu được danh khí quấn lấy thân. Chắc là sẽ có không ít văn nhân mặc khách tới cửa dây dưa, sau này còn cần hắn hỗ trợ đuổi bớt ruồi bọ. Nếu không đại mỹ nhân ko biết sẽ ứng phó làm sao nữa đây?
Vương Nhược Kiều lại tiếp tục nghĩ: Lãnh gia sẽ mặc kệ nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ach-the/3266040/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.