Chương trước
Chương sau
Đang thất thần chợt cảm thấy có nguy hiểm rình rập, Tâm lập tức bừng tỉnh vừa kịp xoay người đã có một viên đạn bay rất nhanh. Tuy phản ứng của cô trước nay vô cùng nhanh nhẹn nhưng cũng không tránh khỏi việc bị thương.

Viên đạn lao thẳng từ cửa sổ vào làm vỡ tan tấm kính, nhờ thân thủ nhanh nhẹn Tâm đã nhanh chóng nghiêng người sang một bên tránh được chỉ bị viên đạn bắn trúng tay phải.

Đột nhiên bị tập kích đối với Lãnh Băng Tâm mà nói là chuyện xảy ra như cơm bữa nên nhanh chóng tìm được nơi cất giấu thứ đồ mình muốn mà không hề để ý đến những kẻ tập kích kia.

Thuộc hạ của Lăng Kiệt đang tìm kiếm phát hiện có tiếng súng thì biết ngay người mình tìm đang ở nơi phát ra tiếng súng kia liền nhanh chóng chạy về hướng phát ra âm thanh.

Cùng lúc đó Thiên Thiên cùng những người trong nhà họ Lãnh đều giật mình. Vì lo lắng cho Tâm nên cả Lãnh Thiên Thiên cùng Lãnh Dật Hiên lập tức đứng bật dậy từ sô pha chạy thẳng lên tầng hai. Tiểu Chính Thần cũng vội vã chạy theo sau, may mà hôm nay trước khi ra ngoài bé có cầm theo vài quả bom để chơi (híc em có đứa trẻ nào chơi nhừ èm không, toàn chơi những trò đáng sợ không à).

Tâm lật người vài vòng đã đến được một nơi mà trước đây mẹ cô đã nói phải nhớ kĩ. Đẩy chiếc tủ sang một bên nhẹ nhàng nhấn tay vào bức tường đằng sau. Bức tường nhanh chóng di chuyển tách ra để lộ rõ khoảng trống bên trong có phần văn kiện và vài con dấu.

Biết đó là thứ mẹ để lại, Tâm dùng tay phải cầm lấy tập hồ sơ tay trái tiện thể móc súng ra bắn trả những kẻ chán sống kia.

Ba người Lãnh Thiên Thiê, Lãnh Dật Hiên và thuộc hạ của Lăng kiệt vừa chạy lên đến phòng cũng nhanh chóng nhập cuộc để giúp đỡ Tâm.

... ...... .........

Ở chỗ của Lăng Kiệt, anh vừa chạy ra đã lao thẳng ngồi vào vị trí tay lái, biết là rất vội nên Hàn Long cũng không nói gì lập tức ngồi lên vị trí lái phụ. Hàn Long nhanh chóng mở máy tính ra, bật một tấm bản đồ chỉ đường đến nhà họ Lãnh đưa đến trước mặt lão đại nhà mình.

Trên khuôn mặt Kiệt vẫn không có cảm xúc gì chỉ lạnh lùng vô cảm như thường ngày nhưng trong lòng sớm đã không yên ổn như vậy. Tốc độ lái xe ngày càng nhanh khiến Hàn Long bên cạnh cũng phải tuốt mồ hôi hột.

Lái xe nhanh không bao lâu đã đến trước cửa nhà họ Lãnh, vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng súng nổ đoàng đoàng.

Cả hai người đàn ông trong xe không nói hai lời lập tức vượt tường nhà họ Lãnh nhảy vào bên trong tiến thẳng đến nơi phát ra tiếng súng.

Lăng Kiệt vừa đến nơi đã thấy đập vào mắt là cảnh cánh tay Lãnh Băng Tâm chảy đầy máu nhưng vẫn cầm thứ gì đó còn tay không bị thương cũng không ngừng bắn trả. Bên cạnh cô có Lãnh Thiên Thiên, Lãnh Dật Hiên và một người khác đang trợ giúp để bắn trả.

Họ đang định tiến đến giúp đỡ thì không biết từ đâu chui ra một đứa bé đưa cho Tâm thứ gì đó,chỉ thấy Tâm nhếch môi cười lạnh điều chỉnh tấm hình vuông đó rồi quăng về phía đối diện.

Chỉ nghe "đùng" một tiếng lớn rồi tất cả tiếng súng đều dừng lại, Lăng Kiệt vội vàng bước đến phía Tâm nhanh chóng ôm cô đi ra cửa nhà họ Lãnh mà không nói lời nào, trên mặt ngày càng lạnh đi.

Thật không ngờ cô từ trước tới giờ chưa từng bị thương giờ lại bị đạn bắn trúng, chắc chắn là trở về đây khiến cô cảm thấy khó chịu nên mới bất cẩn mà bị thương như vậy.

Mới đầu Tâm có chút giãy ra nhưng khi nhìn thấy hướng đi của anh thì chỉ nhếch nhẹ môi nằm yên trong lòng ai đó không thèm động đậy nữa. Sau đó cô cũng không kiêng nể gì mà tự nhiên điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn mà nằm trong lòng Lăng Kiệt. Hàn Long và người đàn ông lạ mặt lập tức hiểu ý cũng bước nhanh theo phía sau không nói thêm lời nào.

Thiên Thiên vốn muốn ngăn lại nhưng khi nhìn đến mặt người đàn ông kia thì biết rõ đây là người mình không thể chọc vào chỉ có thể nhanh ôm lấy Chính Thần chuẩn bị đi theo.

Lãnh Dật Hiên vốn đã lo lắng cho Tâm giờ lại thấy con gái bị người ta đưa đi mà không biết lý do liền lập tức quát lớn:

"Cậu kia mau thả con gái tôi xuống, không được phép đưa con bé đi đâu."

"Ông vừa nói gì?" Kiệt nhíu mày quay lại nhìn Lãnh Dật Hiên, trên mặt lại lạnh thêm, cả người đều tỏa ra hơi thở băng lãnh. Chỉ để cô ấy ở đây một chút mà đã bị thương thành ra như vậy, nếu để cô ấy ở đây lâu hơn nữa thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

"Tôi nói là cậu lập tức thả con gái tôi xuống." Lãnh Dật Hiên thật sự bị chọc giận tới cực điểm. Đây rốt cục là loại người gì vậy, chỉ mới có mấy tuổi mà không coi ai ra gì lại còn đùng đùng đòi mang con gái nhà người ta đi, thật là không có chút lễ nghĩa nào cả.

"Tôi..." Chữ "không thả" còn chưa nói ra khỏi miệng, Lăng Kiệt đại thấy người trong lòng ngọ nguậy thò đầu ra nhìn về hướng Lãnh Dật Hiên, trên mặt là biểu tình vô cùng chán ghét. Nhìn đến biểu hiện này anh không khỏi nhíu mày thắc mắc, đây là thái độ của con gái đối với người cha lâu ngày không gặp mặt sao?

"Cảm ơn thiện chí của Lãnh tiên sinh nhưng hiện tại tôi đang có chút việc bận, xin phép rời đi trước." Tâm buông một câu nói khách khí như đang nói với người xa lạ, nói xong còn không quên quay lại ra hiệu cho Lăng Kiệt rời khỏi nơi bẩn thỉu này. Trong lòng cô đang cảm thấy rất khó chịu không muốn ở lại nhà họ Lãnh dù chỉ là một giây nào nữa.

Không biết vì sao Tâm lại có biểu tình như vậy nhưng Lăng Kiệt cũng mặc kệ, anh nhanh chóng ôm cô lên xe rời đi.

Đến tận lúc những chiếc xe đã khuất bóng, Lãnh Dật Hiên vẫn còn bị đứng hình vì lời nói lạnh nhạt của con gái mình.

Ông không biết tại sao mình lại bị đối xử như vậy nhưng trong lòng vẫn nhói đau, trái tim dường như bị người ta bóp nghẹt. Trong lòng vô cùng đau đớn như bị ai đó cầm dao đâm từng nhát từng nhát một.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.