Trong Tùng Hạc lâu khách quý chật nhà, liên tục nâng ly cạn chén, tiếnghô ‘cạn chén’ không ngừng bên tai, ở nơi vốn rất ồn ào này, vào một khắc đột nhiên vô cùng im lặng, ánh mắt của nhóm người bọn họ đều loạt xoạtquét về phía cửa.
Áo khoác dài toàn thân màu xanh nhạt, Trầm Ngạn Khanh bị mọi người vâyquanh bước vào cửa, con ngươi lạnh lùng sâu xa tùy ý đảo qua, không giận mà uy, khí thế vô hình đè nén khiến mọi người trong lâu không ngẩng nổi đầu lên.
Phong Thiển Ảnh từ phía sau hắn len lỏi bước vào, nhịn không được màhuýt sáo, “Ngạn Khanh, chúng ta tới trễ, đã không còn chỗ trống nữarồi.”
”Quân Nho, Thiển Ảnh, hai huynh thay đệ nhiệt tình tiếp đãi khách khứađi.” Trầm Ngạn Khanh dặn dò một câu, hắn nâng chân bước đến cái bàn ởtrước mặt, đây mới là mục đích hắn đến.
Cả lâu chỉ có cái bàn kia còn chỗ trống, người trung niên này vóc ngườicao lớn, toàn thân khoác áo màu đen, ngồi ở đó như một ngọn núi nhỏ, ông ta tự rót tự uống một mình.
Phía sau người trung niên đứng một nam một nữ, thấy Trầm Ngạn Khanh đến, với tay ngăn cản, bị người trung niên cản lại, nhìn thẳng vào Trầm Ngạn Khanh, “Mời Trầm cung chủ ngồi, bổn tọa chờ ngươi đã lâu.”
”Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Trầm Ngạn Khanh xốc vạt áo khoác dài lên, tự nhiên ngồi xuống, tiếp nhận chén rượu người trung niên đưatới, hời hợt uống một hớp, mặt không chút thay đổi nói: “Ta hi vọng đâycũng là lần cuối cùng ta và ngài gặp mặt.”
”Ha ha...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564859/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.