Trầm Ngạn Khanh đương nhiên cảm giác được khác thường của nàng, hắnkhông nghĩ theo cách đó, chỉ cho là mình có việc giấu nàng, khiến nàngkhó chịu, hôn hôn mặt nàng trấn an, không nói một lời ôm nàng cất bướcvào tân phòng.
Vào trong, Lý Minh Kỳ giãy dụa muốn xuống, ngặt nỗi người nào đó khôngbuông tay, “Trầm Ngạn Khanh, chàng buông thiếp xuống.” Thực tức giận,không muốn quan tâm đến chàng.
Trầm Ngạn Khanh nén giọng cười cười, vô cùng gợi cảm, ôm nàng lên giường, “Được được, buông nàng xuống.”
Lý Minh Kỳ bị hắn giở trò đành hết cách, hai tay chống lên giường, haichân bám cạnh giường, “Trầm Ngạn Khanh, chưa từng thấy ai mặt dày nhưchàng.”
”Nương tử đừng giận, để vi phu hầu hạ nàng đi ngủ.” Trầm Ngạn Khanh ngồi xổm xuống bên giường, cực kỳ nghiêm túc cởi giày cho nàng, sau đó làtất, hai tay cầm chân nàng không buông.
Ánh mắt của hắn thành kính, mang theo nhiệt độ hòa tan nàng. Mặt Lý Minh Kỳ như bị lửa đốt, đỏ ửng, bàn chân xinh xắn trắng mượt giật giật, muốn rút ra, đáng tiếc không thể như nguyện, nàng cất giọng như muỗi kêu,“Ngạn... Khanh, chàng buông ra.” Bộ dạng này của hắn, khiến nàng thựcluống cuống.
Đôi mắt sâu như biển của Trầm Ngạn Khanh từ bàn chân trần của nàng dầndần hướng lên trên, lưu luyến từng tất da thịt trên người nàng, cuốicùng nhìn đến gương mặt đỏ bừng của nàng, “Kỳ Kỳ, ta yêu nàng.” Theo lời yêu thương dịu dàng còn có nụ hôn mềm nhẹ, đốt nóng gót sen tuyết trắng của nàng.
Lý Minh Kỳ quên cả phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt đẹpmịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564806/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.