Lý Minh Kỳ dừng lại bên ngoài viện, cố ý nhìn xung quanh, cũng khôngnhìn ra có điểm gì khác thường, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, chẳng lẽ mình thật đã suy nghĩ quá nhiều? Vùi trong ngực hắn, không nhịn được,hỏi: “Tỉnh lại không thấy chàng, có chút lo lắng, chàng đi đâu vậy?”
Trầm Ngạn Khanh cầm bàn tay khá lạnh của nàng, an ủi: “Trong cung có vài việc gấp cần xử lý, ngoan, đừng lo lắng, không phải ta vẫn tốt sao. KỳKỳ, nàng nhìn thử xem, đây là gì?”
Lý Minh Kỳ mở to mắt nhìn, cúi đầu liền thấy vật trong lòng hắn, “Cún con?”
Cún con lớn không quá hai bàn tay, bộ lông trắng tuyết, sờ vào vô cùngmềm mại, ánh mắt nó ngập nước, thật to thật long lanh, rụt rè nhìn ngó,chọc người yêu mến. Bởi vì trời lạnh, thỉnh thoảng run run, lộ vẻ muốnchui vào lòng người.
Tim Lý Minh Kỳ lập tức mềm nhũn, thực hận không thể ôm lấy, mạnh mẽ vuốt hai cái, hôn hai cái. Nàng nhịn không được vươn tay sờ sờ, cún con ư ửhai tiếng, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay nàng, thật khiếnngười vui thích, trên mặt nàng nở rộ một nụ cười trong sáng, “Trầm NgạnKhanh, nó thật đáng yêu.” Nói xong lại vuốt vuốt đầu nó, cún con thoảimái híp híp mắt, non nớt sủa to hai tiếng, giống như đáp lại yêu thíchcủa nàng.
Trầm Ngạn Khanh nhìn nàng cười, hơi ngẩng ra, hoảng hốt nghĩ, đây là lần đầu tiên Kỳ Kỳ cười không e dè như thế, trong sáng xinh đẹp như một đóa hoa sen trắng trên núi tuyết, không nhiễm chút trần tục nào. Kỳ Kỳ củahắn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564805/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.