Đêm dần mênh mang, trong màn ấm, hai người ôm nhau triền miên, trán kềnhau, mười ngón đan nhau nắm chặt không rời. Lý Minh Kỳ ôm cổ hắn, nângthắt lưng hùa theo giữ lấy hắn, tình cảm mãnh liệt khiến nước mắt làmướt tóc nàng. Lần này đúng là gặp hạn, rốt cuộc từ lúc nào lại dây dưađến mức này?
Bắt đầu của bọn họ vốn không tốt đẹp, mình bị hắn bắt cóc, bị hắn cầmtù, bị hắn chiếm đoạt. Hết thảy đều do e ngại, do cáu giận, e ngại, sợhãi, buồn phiền, uất hận, không biết từ lúc nào lại trúng độc của hắn.Nam nhân này tựa như một bình rượu trong suốt ngon ngọt, lúc mới uốngcay xé, khiến lệ nàng rơi đầy mặt, khiến nàng không phun liền khó chịu,chờ sau khi hoàn toàn nuốt xuống thì lại muốn ngừng uống mà không được,Trầm Ngạn Khanh, ta trúng độc của ngươi, ta gặp ngươi rốt cuộc là maymắn hay bất hạnh? Thôi, thôi, nếu đã thế thì cứ tiếp tục dây dưa, đếnchết không rời.
Đôi môi hơi lạnh lướt qua cổ nàng, lưu luyến trên cánh môi trơn bóng của nàng, răng cắn lúc nhẹ lúc mạnh, trong khoang miệng tràn ngập hơi thởcủa hắn, lưỡi nóng bỏng liếm đi lệ trên mi mắt nàng, “Kỳ Kỳ, ta yêunàng.”
”Trầm Ngạn Khanh, Trầm Ngạn Khanh.” Mỗi tiếng thì thào như mèo kêu đềunhư vang lên từ tận đáy lòng, mang theo chút nóng bỏng, khiến nàng trầmluân. Từ nay về sau nam nhân này sẽ là của mình, ai cũng không thể cướpđi, Trầm Ngạn Khanh, nếu ngươi phụ ta, ta liền giết ngươi, há mồm cắnvào bờ vai hắn, răng nanh hung hăng khép lại, khắc lên người hắn dấu vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564780/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.