Ngô Đồng hiên là một viện nhỏ độc lập, bình thường ít có người đến, cảnh vật vô cùng thanh tịnh lịch sự tao nhã, thực thích hợp để ẩn cư. Trước viện là một con đường rợp bóng cây, xuyên qua rừng cây sẽ đến võtrường của Vô Trần cung. Phía sau là một vườn thuốc, các loại dược thảo quý giá đều có thể tìm được tại đây, đi sâu về phía trước vườn thuốc chính là vách núi đen.
Đêm qua Lý Minh Kỳ ngủ rất ngon, trời sáng hẳn mới từ từ tỉnh lại. Suốtbuổi sáng, Phượng Ngọc đã vào thăm chừng nhiều lần, thấy nàng ngủ sâu,không nhịn được, gọi: “Chủ nhân, ngài tỉnh chưa?” Ánh mắt nàng ta lấplánh, bên trong không giấu được ý cười.
Lý Minh Kỳ dụi dụi mắt, thấy bộ dáng nàng ta vui sướng không khỏi nở nụ cười, “Chuyện gì khiến ngươi vui vẻ đến thế?”
”Chủ nhân, sáng nay chim Hỉ Thước trên cành kêu hơn nửa ngày, là điềmbáo niềm vui, không chừng chốc nữa sẽ có việc vui khiến mọi người vuisướng.” Phượng Nhã giúp nàng mặc quần áo, “Chủ nhân, ngài ngồi đây nhé,nô tỳ đi lấy nước rửa mặt cho ngài.”
Lý Minh Kỳ gật gật đầu, đợi Phượng Nhã đi rồi, mày nàng hơi nhíu lại,đêm qua nàng ngủ ngon khác thường, cảm giác như có chuyện gì xảy ra.
Ngọc nhi là nha đầu không quen giấu giếm, có gì đều biểu hiện hết lênmặt, xem vẻ mặt vô cùng vui vẻ kia, lại còn Hỉ Thước kêu nữa chứ, khôngphải là đang nói bừa sao?
Bên gối có một sợi tóc đen, vừa nhìn liền biết không phải tóc mình. TayLý Minh Kỳ đang xoa bả vai lập tức cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564778/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.