Triệu Hân Tinh bị giày vò mấy ngày liên tục, trong lòng tựa như có haimươi lăm con thỏ chạy loạn, như có trăm móng vuốt cào xé tâm can. Nhữngcon thỏ này đều mang tên Lý Minh Kỳ, vừa nhếch miệng cười nhạo y thị,vừa vung móng vuốt, khiến thị trắng đêm không thể ngủ. Thị đã chịu cựcchịu khổ bái sư gia nhập Vô Trần cung mười lăm năm, là vì cái gì? Chẳnglẽ chỉ để trở thành hiệp nữ sao? Nực cười, thị xuất thân nơi giàu sang quyền quý, chỉ cần phụ thân hô một tiếng, dạng sư phụ nào mà không tìm được, sao phải chịu khổ xa xứ tới đây bái sư học nghệ? Tất cả nguyên nhân còn không phải vì hắn sao?
Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, tay hất hết ấm chén xuống đất, bọnthị nữ nơm nớp lo sợ đứng yên không dám lên tiếng, sợ nói sai sẽ dẫn lửa thiêu thân, Triệu Hân Tinh giận dữ hét: “Cút, cút hết ra ngoài cho ta.”
“Chúng nô tỳ cáo lui.” Nhóm thị nữ như được đại xá, đều lui ra ngoài.
Trong phòng tĩnh lặng, Triệu Hân Tinh ghen tị điên cuồng, mắt hạnh tứcgiận đỏ bừng ngập nước mắt, nói đến cùng cũng là tổn thương vì tình.Thầm nghĩ tiểu sư huynh mặt lạnh tim lạnh, hẳn là sẽ chẳng yêu ai, lạikhông ngờ, không phải hắn không yêu, mà là chỉ yêu ả ta. Bao năm ân cầnquan tâm của mình lại chẳng bằng một cái ngoái đầu nhìn lại mỉm cười của ả tiện nhân kia. A, nực cười biết bao, “Lý Minh Kỳ, ta với ngươi không đội trời chung.” Thứ ta không chiếm được người khác cũng đừng mơtưởng, tiểu sư huynh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564733/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.