Lý Minh Kỳ đã thật lâu không ngủ ngon như thế, hình như từ khi gần gũida thịt với Trầm Ngạn Khanh, nàng liền không gặp ác mộng nữa, mỗi khinghĩ như vậy, nàng đều tự châm biếm mình một chút, bởi vì ác mộng đã ởngay bên cạnh, sao phải nằm mơ nữa chứ.
Sáng nay Trầm Ngạn Khanh ra ngoài làm việc, hiếm khi nàng không cầnluyện kiếm vào sáng sớm, một thân một mình chiếm hết giường lớn, vốnđang nghĩ có thể lười biếng ngủ một giấc, đáng tiếc lại trằn trọc lănlộn vài lần, trong lòng luôn có chút không thoải mái, cảm giác có điềugì đó không yên.
Thế này là sao? Là vì đã quen mỗi ngày đều tỉnh lại trong lòng hắn?
Đúng vậy, mấy ngày nay sớm chiều bên nhau, mấy ngày nay cùng giườngchung gối, mấy ngày nay liều chết triền miên, hơi thở người kia đã hoàntoàn bao phủ thân thể nàng. Tuy vẫn còn e ngại, nhưng đã thành thóiquen. Nghĩ đến đây lại không khỏi cảm thán, thói quen thật sự là mộtchuyện đáng sợ.
Đang nghĩ mông lung, Bạch Trản nhanh như hổ đói vồ mồi, chặt đứt suy nghĩ của nàng.
Lý Minh Kỳ choàng tay ôm lão đại quấy rối phía trên, cười mắng:“Bạch Trản, không được quậy phá, cẩn thận kẻo ta đánh ngươi đấy.” Nắmlấy chăn đệm bằng gấm bên người, quấn kín lấy mình, ngay cả đầu cũngkhông lộ ra.
Bạch Trản càu nhàu một tiếng, thu móng vuốt lại, dùng đệm thịt lay nàng, muốn kéo Lý Minh Kỳ từ đệm chăn ra ngoài.
Phượng Nhã và Phượng Ngọc đứng một bên xem vui vẻ, Bạch Trản quay đầugầm nhẹ một tiếng với hai nha đầu, giống như có chút tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-phu-cuong-sung-the/564731/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.