Đêm đã khuya, Hoàng Phủ Trân đang ngủ say không biếtvì sao đột nhiên tỉnh lại, nàng khốn đốn dụi dụi mắt, mơ hồ nhìn bốn phía.
Tiếng nói nhỏ tinh tế giống như từ ngoài cửa sổ truyền đến, nghe không rõ rànglắm nói cái gì, nhưng có thể xác định có thanh âm.
Nàng hoạt động chậm chạp đứng lên, khoác thêm một cái áo khoác, đốt một cây nếntrong phòng, mang giày thêu vào, nghi hoặc đi tới bên cửa.
Chỗ nàng ở là một căn phòng thông nhau thanh nhã, phòng khách cùng phòng ngủđều ở cùng một không gian, phi thường rộng rãi trống trải, mà Hoàng Phủ Vệ thìngủ ở cách vách phòng nàng, trước phòng là một khu vườn nhỏ, quay chung quanhmột tòa đình đá. Thanh âm tựa hồ chính là từ trước đình truyền vào phòng.
Đến thời đại này ở một thời gian ngắn, nàng sớm quen với ban đêm yên tĩnh,thanh âm bên ngoài tuy rằng thật nhỏ, nhưng vẫn đánh thức nàng.
Tới gần trước cửa, thanh âm bắt đầu trở nên rõ ràng, nàng chần chờ, gương mặtthanh tú chuyển qua cửa sổ nhỏ hình tròn bên cạnh.
Xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trước đình đứng hai cái thân ảnh, một ngườicao lớn, một người nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy của nàng thoáng chốc sáng ngời.
Trên mặt Hứa Như Điệp mang đầy vẻ oan ức, nhìn Hoàng Phủ Vệ ở trước mặt nàng,“Hoàng Phủ đại ca, ngươi, vì sao ngươi đột nhiên cùng Hoàng Phủ Trân đi dulịch? Vì sao cảm tình của các người lại biến thành tốt?” Nàng càng nghĩ càngkhông cam lòng, nằm ở trên giường lăn lộn không ngủ được, dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nuong-tu/2335669/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.