Phủ Hàng Châu ——
“Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng”, câu này mỗi người đều biết, mỗi ngườiđều đã nói, nhưng không nhất định mỗi người đều có cơ hội đến Tô Hàng. HoàngPhủ Trân chính là một người trong đó.
Vừa vào ngôi thành cổ này, nàng liền yêu nó, chỗ này khắp nơi đều thể hiện rõđây là một thành phố thanh lịch, ở thời đại này phồn vinh xinh đẹp như vậy,người qua đường đi lại ở ngã tư đường, không ít là nam tử bộ dạng văn nhân nhãsĩ [ngườicó học], quán trà san sát bốn phía, hơn nữatòa thành này còn mang thêm một hơi thở văn học.
“Bắt nguồn của truyện Bạch Xà nha! Không biết Bạch nương nương có còn ở dướiLôi Phong tháp hay không? Nàng có bị ép thành con rắn khô hay không?” Đến nơi trànngập truyền thuyết lãng mạn này, nàng nhịn không được ánh mắt lòe lòe tỏa sáng,trong đầu bắt đầu nhớ lại từng cái từng cái chuyện xưa đẹp đẽ động lòng người.
Nghe được lời nói buồn cười của nàng, Hoàng Phủ Vệ nhịn không được bật cười,lần đầu tiên hắn nghe được có người hỏi Bạch Xà có bị ép thành rắn khô haykhông.
Tiếng vó ngựa thanh thúy ở trên mặt đất vang lên đều đều, Hoàng Phủ Trân vẫnmặc trang phục nha hoàn, đôi mắt chỉ lo tham xem cảnh đẹp bốn phía. Mà HoàngPhủ Vệ thì ngậm ý cười sủng nịch, để nàng lôi kéo ống tay áo của mình hỏi lungtung này kia, còn quấn quít lấy muốn đi xem rắn khô.
Hai người bọn họ thật vui vẻ, nhưng một đám người đi theo phía sau đã có sắcmặt khó coi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nuong-tu/2335667/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.