Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu vàotrong nhà, người trên giường tỉnh dậy, bỗng chốc mởđôi mắt đẹp ra, đầu óc đau nhức rung động dữ dội, giốngnhư sắp nổ tung. Viên Vô Song miễn cưỡng ngồi dậy,lại phát hiện mình nằm trên chiếc giường xa lạ, màvừa cúi đầu liền thấy bản thân trần trụi.
Cô đầu tiên là nhìn trân trân,tiếp theo vội vàng kéo tấm chăn mỏng đang bao quanhthân thể, kinh ngạc nói không được lời nào.
Cô...... Chẳng lẽ lại say rượu thấtthân đi?
Thở dốc vì kinh ngạc, cô vộivàng xuống giường, nhưng lại không tìm được quần áo,chỉ có thể ở tại chỗ giậm chân.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa, ngườiđi tới là Quan Triệt. Hắn nở nụ cười, cầm trên tay bữaăn sáng, chăm chăm nhìn vai cô đang phơi bày. Mặc dùkhông kích thích, bất quá coi như dưỡng nhãn (mắt).
“Anh...... Anh......” Viên Vô Song toànthân run rẩy, chỉ ngón trỏ vào mũi hắn.
“Anh làm sao?” Nhìn thấy cô vẻmặt hoảng hốt, hắn cũng không hoảng hốt như thế, từ từđến gần cô.
“Tại sao lại là anh?” Cô phồng má.
“Nếu không em nghĩ là ai?” QuanTriệt hếch chân mày lên, giọng nói có chút bất mãn hỏi.
Cô muốn nói lại thôi, con ngươi nhanhnhư chớp chuyển động, liên tiếp lui về phía sau,bắp chân không thận đụng vào góc giường, cả người ngã vàochiếc giường mềm mại, chăn mỏng đang bao bọc thân thểvì vậy mà buông ra, lộ ra xuân quang trước ngực, vócngười hoàn mỹ hiện ra không bỏ sót.
“Không cho phép nhìn!” Cô hét lên mộttiếng, lung tung lôi kéo chăn mỏng, muốn che kín thân thể.
Hai mắt của hắn tỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-vuong-phach-loi/199716/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.