Thẩm Nhược Giai thả mình thư giãn một lúc thì Lục Tử Mặc đi tới.
Anh ngồi xuống nhấc chân cô lên rồi dùng khăn lau khô xong thì bôi thuốc rồi xoa bóp chân cho cô.
" sao rồi, có dễ chịu hơn chưa "
" rất dễ chịu luôn là đằng khác kìa "
" chỉ có mẹ, tôi mới chăm chút từng chút một như thế này thôi, Những người khác kể ba tôi thì chưa bao giờ tôi cúi mình như thế này đâu"
" thế sao anh lại chăm cho tôi cơ chứ "
" cô và mẹ tôi là ngoại lệ, cảm thấy biết ơn đi "
" xía, cảm ơn "
" Hai đứa về khi nào vậy, sao không gọi dì "
" à lúc nảy Lục Tử Mặc có lên xem thì thấy dì đang ngủ nên không gọi sợ mất giấc của dì "
" hai đứa ăn gì không để dì làm...hụ..hụ..hụ "
" à dạ thôi lát tụi con sẽ tự làm "
" à ừ cũng được...hụ...hụ..hụ * loạng choạng *"
Thẩm Nhược Giai đứng dậy với vẻ mặt lo lắng hớt hải hỏi.
" ơ này dì ơi, dì có sao không, để con đưa dì đến bệnh viện"
" dì..dì cũng không biết nữa "
" Lục Tử Mặc, chìa khóa xe hơi tôi để bên kia tủ, anh ra lấy xe giúp tôi với "
" được rồi đợi tôi chút "
" dì ơi....dì ơi...dì không sao chứ, đừng làm con sợ mà "
" Xe của cô tôi đậu ngoài cổng rồi, để tôi phụ cô đưa dì ra xe "
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-vuong-dung-quay-nua/2930989/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.