Lục Tử Mặc đứng bên ngoài nhà vệ sinh chờ Thẩm Nhược Giai rửa mặt.
Cô bước ra với đôi mắt đỏ hoe, Lục Tử Mặc xoa đầu cô rồi nói.
" mèo hoang, cô khóc đến đỏ hết cả mắt rồi kìa "
" Anh đưa tôi túi xách "
Thẩm Nhược Giai lấy kem che khuyết điểm trong túi ra rồi quăng túi cho Lục Tử Mặc, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Lục Tử Mặc đeo túi của cô rồi tựa lưng vào tường ngước mặt nhìn trời chờ cô ra.
Một lát sau Thẩm Nhược Giai bước ra, cô kéo áo anh rồi nói.
" đi thôi "
" cô làm gì thế?"
" tôi không muốn để dì biết tôi khóc "
" thế thì sao này cô đừng khóc nữa "
" ừm, đi thôi "
Thẩm Nhược Giai gục mặt rồi đi thật nhanh bỏ Lục Tử Mặc phía sau.
Lục Tử Mặc nhìn dáng vẻ của cô lúc này cũng chỉ biết đi theo và an ủi cô mà thôi.
Đến khoa cấp cứu, Thẩm Nhược Giai đứng lại, Lục Tử Mặc phía sau thấy thế cũng đến hỏi.
" sao không vào đi??"
" à...ừ tôi vào ngay "
Thẩm Nhược Giai mở cửa bước vào, cô đi từ từ đến chỗ của dì.
Đứng cạnh người dì đang phải nằm thở máy, Thẩm Nhược Giai không kiềm được nước mắt mà khóc.
Dì từ từ mở mắt gọi " Nhược...Giai...là con đúng không?? "
Thẩm Nhược Giai vội gạc đi những giọt nước mắt, cô ngồi xuống nắm tay của dì nói.
" vâng là con đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-vuong-dung-quay-nua/2930988/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.