Chương trước
Chương sau
Thái Thượng Nhị Trưởng Lão lắc đầu không đồng ý.
Tuy mấy năm nay nhìn bốn người bọn họ nhìn khoẻ mạnh nhưng thực chất đã gần như nỏ mạnh hết đà rồi, nếu lần này ra tay với Tứ đại Tông Phái, các trưởng lão trấn tông của Tứ đại Tông Phái liên hợp, bọn họ chưa chắc đã chống lại được.
Huống chi, Phượng Thiên Tông đã xuống dốc thế này, mấy năm nay tuy rằng sống cũng không tệ, nhưng cũng chẳng có Nguyên Anh tu sĩ xuất hiện.
À, có Phượng Thiên Tử Mạc đạt Linh Tịch, nhưng như thế vẫn không đủ.
Phượng Thiên Tông muốn yên ổn, tuyệt đối không nên gây thù chuốc oán.
Mặc Kinh Phong nhíu nhíu mày hỏi.
-" Tình trạng sức khỏe của các vị không ổn định ?"
-" Đúng vậy, chúng ta luôn giấu đi chuyện này, không cho ai biết cả."
Thái Thượng Tứ Trưởng Lão than thở, có chút não nề.
-" Mấy lão bất tử chúng ta đã sống quá lâu rồi."
Có lẽ đã mấy trăm năm rồi, nhưng tất cả đều vì Phượng Thiên Tông, bọn họ mới cố kéo dài tới bây giờ.
-" Vậy tại sao lúc gặp Nguyệt nhi, các vị không nói với muội ấy..."
Còn cố tỏ ra hoạt bát nhanh nhẹn đầy sức sống nữa.
Huống hồ Mặc Nguyệt cũng không nhìn ra thân thể bọn họ có vấn đề, vậy chỉ có thể nói là bọn họ che giấu quá sâu.
-" Chúng ta đã là mấy lão đầu, làm sao có thể áp đặt hết mọi chuyện lên đầu một tiểu bối."
Vả lại khi đó Mặc Nguyệt đã rất bận rộn chuyện Phượng Thiên Tử Mạc rồi.
-" Vậy đợi Nguyệt nhi trở lại thì nhờ nó kiểm tra giúp vậy."
Phượng Thiên lão gia tử cười nói, xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
-" Tạm thời không nên ra tay với Tứ đại Tông Phái."
Thái Thượng Tam Trưởng Lão ôn nhu khuyên Phượng Thiên Tử Mạc, đồng thời giúp y xoa dịu cơn giận.
-" Không cần chúng ta ra tay, Mục Tiêu Thiên đã ra tay rồi, e rằng Tứ đại Tông Phái bây giờ cũng chẳng sống an bình nổi."
Mặc Kinh Phong cười lạnh nói, mặc dù dạo gần đây hắn lo tra xét chuyện Mặc Liên, lại đang ra tay chặt đứt đường sống của Tô gia nhưng tin tức về Tứ đại Tông Phái hắn vẫn thu thập.
Mục Tiêu Thiên không hổ danh Thí Thiên Tôn Giả, mỗi lần ghé qua là Tứ đại Tông Phái loạn đến gà bay chó sủa, náo nhiệt vô cùng.
-" Nhưng cũng thật lạ, Thí Thiên Tôn Giả ra tay với Tứ đại Tông Phái, lại riêng Phượng Thiên Tông chúng ta và Đan Y Tông là không nháo tới."
Thái Thượng Tứ Trưởng Lão đi qua đi lại, thắc mắc vuốt cằm đầu suy tư.
-" Hay gã Ma Tôn đó cho rằng Phượng Thiên Tông chúng ta đã xuống dốc, không lọt vào mắt gã ?"
-" Nhưng như vậy không tốt sao, chúng ta có thể sống yên ổn."
.....
Rất nhiều ý kiến được đưa ra, Mặc Kinh Phong ngồi ở một bên, cơ mặt như bị rút gân, giật giật liên hồi.
Mặc Kinh Phong :"..." Ha ha, mọi người suy nghĩ nhiều rồi.
Mặc Nguyệt từng nói với hắn, Mục Tiêu Thiên sẽ không dám động tới hai môn phái này, muội muội bảo bối đã khẳng định như thế, hắn đương nhiên sẽ tin, mặc dù không biết nàng làm cách nào để vị được mệnh danh Ma Tôn thượng cổ đó nghe lời.
-" Thôi, mọi chuyện cứ để Nguyệt nhi trở lại đã rồi hãy tính, còn về phần phụ thân, tốt nhất nên giữ kín chuyện người đã trở lại.
Mặc Kinh Phong đứng dậy, nghiêm túc nói, ánh mắt sáng lướt qua một lượt người trong phòng, tầm mắt dừng đến vị phụ thân thần sắc âm u kia, hắn nhẹ giọng khuyên nhủ :
-" Phụ thân, mẫu thân chắc chắn không sao, người không cần lo lắng."
Phượng Thiên Tử Mạc nghe đến Tô Thần Phù, sắc mặt mới hoà hoãn lại chút ít.
_____________________
Nói là chờ Mặc Nguyệt, nhưng không ngờ lại chờ tới một năm, mặc dù đối với những người Tu tiên, một năm này chẳng đáng là bao nhiêu.
Trên đường phố náo nhiệt, thiếu niên vắt tay qua ót, bộ dáng lười biếng thiếu ngủ. Thiếu nữ bên cạnh bạch y tung bay, xinh xắn dễ thương, đôi mắt to tròn ngắm nhìn cây trâm hồ điệp tinh tế trong tay. Vân Nhược Vũ thích ý cười khanh khách, nói :
-" Phong ca ca, muội không biết huynh thích làm mấy thứ này đấy."
Cây trâm được làm tinh xảo, từng đường nét hồ điệp sống động như thật, còn khảm thêm đá quý màu xanh ngọc bích, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng tinh tế.
-" Ta chỉ làm cho mình muội thôi."
Mẫu của cây trâm là hắn lấy được ở Đan Y Tông khi đang xử lý công vụ, hắn đã làm thử, không ngờ lại thành công đến vậy.
-" Miệng lưỡi trơn tru !"
Vân Nhược Vũ mặt đỏ hồng, ngượng ngùng quay đi.
-" Không biết khi nào Nguyệt nhi quay lại nhỉ ?"
-" Có lẽ sắp rồi."
Mặc Kinh Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, ánh mắt mang theo cảm xúc khó tả.
Bỗng nhiên một bóng dáng lao tới, Mặc Kinh Phong tóm lấy tay nàng, kéo Vân Nhược Vũ vào lòng, ôm chặt.
Bóng dáng kia mất đà, té ngã xuống mặt đất. Hoá ra đây là một cô nương xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại tái nhợt, hoảng sợ nhìn về một phía như thấy quỷ.
-" Ây cha, tiểu mỹ nhân, chạy nhanh thế làm gì."
Tiếng nói vừa nghe đã biết là của tên háo sắc vang lên, mọi người xung quanh vội né ra một con đường, nhường cho một đám người đi tới.
-" Đó chẳng phải Vụ Thuận à ?"
-" Là Vụ Thuận ? Tên sắc lang nổi tiếng kia ?"
-" Xem ra là coi trọng cô nương kia, cô nương sợ là thảm rồi."
Giọng nói bàn tán của mọi người vang lên, cô nương ngồi trên đất mặt càng nhợt nhạt, bỗng nhiên cô nương đó lao tới, ôm chặt lấy chân của Mặc Kinh Phong, thê lương gào khóc :
-" Công tử, cầu người cứu tiểu nữ, tiểu nữ cho dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp công tử !!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.