Vô Diệm Tâm Liên không biết chui từ đâu ra, nắm lấy cánh tay nâng Mặc Nguyệt đứng dậy.
Nàng yếu ớt cười :
-" Đa tạ."
-" Không sao."
Vô Diệm Tâm Liên đỡ nàng tiến lại gần Thiên Uyển Đan Lô, riêng y lại hoá thành một ngọn lửa màu đỏ thuần khiến nóng cháy bỏng tay.
-" Chủ nhân, thảo dược đã chuẩn bị xong rồi."
Kỷ Nhất Xuyên và Ngọc Thanh Nhã ôm lấy một đống thảo dược đi lại.
-" Bắt đầu thôi."
Mặc Nguyệt ánh mắt kiên quyết, nhấc chân nhảy vào Thiên Uyển Đan Lô.
____________________
Một tháng sau, Phượng Thiên Tử Mạc được điều dưỡng đã tỉnh.
Y mở đôi mắt màu tối đen âm u ra, mờ mịt nhìn xung quanh.
Căn phòng băng đã được đổi thành căn phòng mà trước đây y từng sống, mười sáu mười bảy năm mà vẫn không hề thay đổi, mỗi đồ vật trong phòng không một chút xê dịch.
Phượng Thiên Tử Mạc xoa xoa mi tâm, chống người ngồi dậy, đệm mềm bị lực mà lún xuống, cơ thể vốn đã nằm lâu trên băng cứng nay chuyển thành đệm mềm, y có chút không quen.
Phượng Thiên Tử Mạc nhìn quanh, mù mịt xoa xoa tóc.
Y hoàn toàn không nhớ gì cả, kí ức chỉ dừng ở lúc bản thân bị Linh Tịch cường giả đánh trọng thương, cuối cùng là bất tỉnh.
Còn Phù nhi...
Phù nhi...
Phượng Thiên Tử Mạc giật mình, nhớ lại thê tử thì vội vàng nhảy xuống giường, không thèm mang giày, loạng choạng chạy đến cửa.
Nếu y bất tỉnh, vậy Phù nhi thì sao, nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Nàng vẫn còn mang thai con của y, lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259232/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.