Nam tử cẩm y vàng chói mắt cưỡi ngựa dẫn đầu, mâu quang lướt xung quanh, chú ý từng động tĩnh của khu rừng với những cây cổ thụ cao ngất trời.
-" Hà tướng quân, khi nào chúng ta mới đến trung tâm sơn mạch ?"
Nam tử cẩm y hỏi. Người nam nhân trung niên mặc thiết giáp cưỡi ngựa bên cạnh cung kính bẩm báo :
-" Bẩm thái tử, khoảng một dặm về phía trước, sau đó vượt qua một con sông là sẽ đến."
Nam nhân cẩm y được gọi là thái tử gật đầu như hiểu, bỗng nhiên ánh mắt không rõ ý tứ của y bắn thẳng vào nam tử hắc y nhút nhát sợ hãi đang cưỡi ngựa đi theo cách đó không xa, môi y cong lên một độ cong trào phúng, tay nâng lên chỉ chỉ nam tử hắc y, nói :
-" Để hoàng đệ của bổn thái tử đi trước dò đường."
Khi hai từ "hoàng đệ" được phát ra từ miệng của y thanh âm rõ ràng là trào phúng còn mang theo chút khinh bỉ. Những binh lính xung quanh nghe lời của thái tử liền bật cười rộ lên, ánh mắt nhìn nam tử hắc y chỉ có chút thương hại, nhiều hơn là trào phúng.
Một phế vật bị hủy dung mà thôi, được thái tử gọi hai từ "hoàng đệ" là vinh dự lắm rồi !
Thấy hắc y nam tử chần chừ sợ hãi, Hà tướng quân không kiên nhẫn gầm lên :
-" Không nghe thái tử nói gì sao ? Vương gia ngươi điếc à ?"
Không những bị hủy dung, không thể tu luyện còn bị điếc, đúng là phế vật toàn diện. Hà tướng quân khinh miệt liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259212/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.