Chương trước
Chương sau
-" Phong ca, gã không những làm tay muội đau mà bây giờ còn dám đảo trắng thay đen ! Rõ ràng là bọn chúng hãm hại Phượng Thiên cô nương, còn ra tay đánh người trước, huống chi gã còn nói nắm đấm là đạo lý, gã còn muốn đánh vào mặt muội, may mà có Phượng Thiên cô nương che chở, Phong ca huynh mau đánh gã cho muội, đánh gã thành đầu heo cho muội ! Huynh mau xả giận cho muội đi !"
Vân Nhược Vũ tức giận gậm chân, lôi kéo Phượng Thiên Tiên Nhiên đến bên cạnh Mặc Kinh Phong. Hiển nhiên hành động của Dạ Dật đã kiến Vân Nhược Vũ tích tụ một cơn giận khó nuốt trôi.
Mặc Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ, chuyện của ca ca và đại tẩu nàng tuyệt đối sẽ không xen vào, cứ để đại ca xả giận cho đại tẩu, cùng lắm ca ca muốn giết người thì nàng ra can ngăn thôi. Mới đến Phượng Thiên thành đương nhiên nàng sẽ không muốn gây ra án mạng rồi. Còn về việc đánh thành đầu heo...được rồi coi như tên Dạ Dật ngu xuẩn này tự tìm đường chết.
Mặc Nguyệt mặt thờ ơ liếc qua Phượng Thiên Tiên Nhu vẫn không nói một lời, sau đó liền quanh mặt đi, đối với nữ nhân này một chút hứng thú nàng cũng không có. Mắt thấy nam nhân bảo vệ mình sắp bị đánh mà cũng chẳng nói một câu, còn có tâm trạng đứng đó khóc, nữ nhân này thật khiến Mặc Nguyệt nhớ tới Mặc Liên, đều là một lũ cặn bã.
-" Phong ca huynh còn chờ gì nữa ? Mau mau đánh gã thành đầu heo đi !"
Vân Nhược Vũ gương mặt thanh tú vì tức giận mà đỏ bừng, bàn tay nho nhỏ nắm lấy ống tay áo hắn giật giật. Đôi mắt nàng như phủ một tầng nước, nàng bây giờ chẳng khác nào một tiểu tức phụ bị người ta khi dễ. Lòng Mặc Kinh Phong như bị con gì đó cào trúng, mềm nhũn ra. Hắn cười dịu dàng nói :
-" Được, đều theo nàng !"
Phượng Thiên Tiên Nhiên ở phía sau có chút ngơ ngẩn nhìn nam tử mang theo khí tức hung tàn khủng bố ngay lập tức trở nên dịu dàng ôn nhu đến lạ thường. Ở dị giới này theo nàng biết biết nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống hồ sẽ không ai chịu nghe thê tử của mình sai bảo như vậy, vậy chính là thê nô, rất mất mặt. Mà nam nhân trước mắt không chỉ nghe theo Vân Nhược Vũ và thậm chí còn không tức giận, thật khiến nàng mở rộng tầm mắt.
-" Ngươi cũng nghe rồi đó, tiểu hôn thê của ta muốn ngươi bị đánh thành đầu heo, cho nên ta miễn cưỡng sẽ không chặt tay ngươi."
Mặc Kinh Phong rất dịu dàng mà thu lại thanh kiếm, trên mặt nào còn vẻ lạnh lẽo khủng bố như vừa rồi. Nhưng ngay cả khi hắn đã thu kiếm, Dạ Dật vẫn không thể cử động, vẫn phải giữ nguyên cái tư thế đó.
Uy áp Trúc Cơ đỉnh phong, một Luyện Khí kỳ ngũ cấp tuyệt đối không có khả năng chống lại !
Nhưng ngay lúc hắn muốn ra tay đánh Dạ Dật, một nữ tử kiều diễm không biết từ đâu nhào ra ôm lấy tay hắn, giọng êm ái lại mang theo tiếng nức nở nũng nịu tới tận xương vang lên :
-" Công tử, Dạ Dật công tử vì cứu Tiên Nhu mới ra tay, kính xin công tử hạ thủ lưu tình, có trách thì hãy trách Tiên Nhu !"
Mặc Kinh Phong hoá đá ngay tại chỗ, bàn tay cứng nhắc trêng không trung.
Vân Nhược Vũ mặt mày lập tức tối đen, một cơn giận xộc thẳng lên đầu.
Mặc Nguyệt : "......"
Ca ca hình như không thích nữ nhân nào ôm hắn lại còn dùng cái giọng nhõng nhẽo nũng nịu đó đi ?
Được rồi....thêm một cực phẩm nữ nhân mà thôi.
Phượng Thiên Tiên Nhu vô tình cọ cọ thứ mềm mại căng tròn vào cánh tay Mặc Kinh Phong. Ánh mắt nhu tình khẽ liếc qua gương mặt cứng đờ của hắn, giọng càng thêm nũng nịu muốn chảy ra thành nước :
-" Không biết công tử có thể nể mặt Tiên Nhu hay không ? Nếu không coi như Tiên Nhu đang cầu xin công tử đi ?"
Phượng Thiên Tiêu Nhu ánh mắt ngập nước nhìn về phía hắn, bộ dáng này chọc người ta thập phần thương tiếc.
-" Tiên Nhu tiên tử thật là thiện lương."
-" Đúng đúng, vì cứu Dạ công tử đã không tiếc hạ mình cầu xin !"
-" Thật sự trên đời này có ai thiện lương như Tiên Nhu tiên tử !"
-"......"
Lời bàn tán xôn xao vang lên, mặt Vân Nhược Vũ kém đến cực điểm, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi đều bị nuốt ngược vào trong.
Phượng Thiên Tiên Nhiên đứng phía sau không khỏi rơi xuống vài đạo hắc tuyến, hảo cảm vừa có đối với Mặc Kinh Phong đều biến mất sạch.
Như Viễn bên kia cũng thở hắt ra một hơi, mỉm cười nhìn nữ tử xinh đẹp bên kia. Hôn thê của hắn phải dịu dàng lương thiện như Tiên Nhu tiên tử, không thể nào giống hạng nữ nhân như Phượng Thiên Tiên Nhiên, vừa xấu xí lại là phế vật không ai thèm !
Mái tóc đen mềm mại rũ xuống, che đi đôi mắt Mặc Kinh Phong, không ai thấy rõ biểu tình trên gương mặt của hắn, mãi một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên, mắt híp lại thành một đường, môi cong lên phun ra hai chữ :
-" Không thể !"
-" Hả ?"
Phượng Thiên Tiên Nhu ngẩn ngơ, sau đó rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh nhưng chưa kịp nói gì thì trên cổ truyền đến một trận đau đớn.
Phanh !
Mặc Kinh Phong như hung thần ác sát bóp mạnh lấy cái cổ mảnh mai trắng nõn của Phượng Thiên Tiên Nhu, sau đó xách lên.
Đúng vậy, chính là xách lên. Phượng Thiên Tiên Nhu vốn thấp hơn Mặc Kinh Phong rất nhiều, này bị hắn một tay xách lên, chân chạm không tới đất, nàng ta chỉ cảm thấy hô hấp bị đình trệ, hít thở không thông, cổ lại truyền đến một trận đau nhói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.