Vốn Vân Nhược Vũ cũng không nhìn thấu cấp bậc của Phượng Thiên Tiên Nhu, nàng chỉ là một Luyện Khí kỳ ngũ cấp mà thôi.
Lúc nghe lời Vân Nhược Vũ nói, một tiểu thư đứng bên cạnh không nhịn được bật cười :
-" Cô nương có lẽ không biết, Tiên Nhu tiên tử đã là Luyện Khí kỳ bát cấp rồi ! Còn Phượng Thiên Tiên Nhiên đúng là một phế vật không tài không não."
-" A, thì ra là vậy, Luyện Khí kỳ bát cấp bây giờ đã trở nên rác rưởi đến thế, cả một phế vật cũng có thể hạ dược được dễ dàng."
Vân Nhược Vũ ngây thơ che miệng cười, như một tiểu cô nương mới trải sự đời.
Nhưng lời này của nàng lại làm tất cả mọi tiếng chỉ trích xung quanh biến mất hết, cả không gian lâm vào một sự tĩnh lặng đến lạ thường. Tất cả người xem dần dần hướng ánh mắt quái dị lên Phượng Thiên Tiên Nhu, sau đó chuyển sang Phượng Thiên Tiên Nhiên. Đột ngột có người à lên một tiếng, những người khác như tỉnh ngộ bắt đầu bàn tán xì xào.
Sao bọn họ có thể quên mất một phế vật như Phượng Thiên Tiên Nhiên có thể hạ dược Phượng Thiên Tiên Nhu ?
Nam tử cầm chiếc phiến mặt có chút tái tái, im lặng không nói một lời. Đây rõ ràng là cho Cố Tiêu Thất hắn một cái tát ! Luyện Khí kỳ bát cấp là rác rưởi, nữ nhân này vậy mà dám mắng tiên tử trong lòng hắn là rác rưởi...
Một nam tử tuấn tú nhìn rất thư sinh đứng ra, bạc y khẽ bay, tay phe phẩy quạt xếp, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259180/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.