Chương trước
Chương sau
Thiếu nữ y phục trắng thuần, làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú đáng yêu, bàn tay ngọc nhẹ nhàng ôm lên quả trứng. Phía sau nàng là nam tử bạc y như trích tiên, mái tóc đen được cuốn lên bằng kim quan, khuôn mặt phi thường tuấn mỹ, lại mang chút khí chất lạnh lẽo cự tuyệt người ngàn dặm, nhưng khi nhìn qua thiếu nữ bên cạnh, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.
Nam nhân y phục màu nâu mày kiếm nhíu lại, ánh mắt nghi hoặc đảo qua Bạch Dương Hổ vương không thu lại địch ý, phóng thẳng về đôi nam nữ nhưng lại như không dám tấn công, chỉ có thể phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Vân Cảnh Tuyết chật vật bò lên, hung hăng hít một ngụm khí lạnh, nở nụ cười thống khổ, ánh mắt đủ bi thương nhìn Vân Nhược Vũ :
-" A, là muội sao tiểu Vũ, tỷ an tâm rồi, kể từ sau khi muội giết phụ thân, chúng ta đã không gặp lại."
Một câu muội giết phụ thân thành công đem mọi ánh mắt có kinh ngạt, có khinh bỉ đặt lên người Vân Nhược Vũ.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, không ngờ một cô gái thanh tú thuần khiết như vậy lại giết phụ thân.
Mặc Kinh Phong không quan tân ánh mắt của ai, chỉ hung tàn trừng mắt với Vân Cảnh Tuyết, ánh mắt đó hận sao không thể xé xác nàng ta ra thành từng mảnh nhỏ. Hắn hung tợn nói :
-" Câm miệng lại cho ta, càng nói càng buồn nôn !"
-" Phong ca, có phải huynh hiểu lầm ta rồi không ?"
Vân Cảnh Tuyết nức nở, đáng thương hề hề nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương mỏng.
-" Tất nhiên là không, dù sao ta cũng không có chút hứng thú nào đi hiểu lầm với ngươi, càng không có thời gian để làm việc vô nghĩa đó !"
Vân Cảnh Tuyết cắn cắn môi, ánh mắt tràn ngập ủy khuất.
Vụ Ô nhíu mày, không vui bước ra giải vây cho Vân Cảnh Tuyết :
-" Dù sao cũng là đồng môn với nhau, đệ không thể ủy khuất Tuyết nhi như thế !"
-" Hở, Vụ Ô, từ khi nào ngươi có một chân với Vân Cảnh Tuyết rồi, song tu với Song Tu Thể, tăng đến Trúc Cơ cao kỳ, ngươi vận khí không tồi !"
Mặc Kinh Phong nhướng mày trêu chọc, môi cong lên một độ cong nhất định. Nam nhân trung niên thấy không khí đột nhiên gương cũng bạt kiếm, không khỏi lên tiếng :
-" Vụ Ô, Vân Cảnh Tuyết các ngươi nháo đủ chưa !"
Vụ Ô và Vân Cảnh Tuyết có chút không cam lòng cắn cắn môi, nhưng vẫn lùi lại.
Bạch Dương Hổ vương thấy đám người này dám làm ngơ mình, gào lên thể hiện sự bất mãn. Nó còn ở đây mà không thèm đếm xỉa gì đến nó, thật tức chết mà, còn không mau trả trứng cho nó, con nó a !
Cả đám người giật mình, Vụ Ô nhìn sang quả trứng trong tay Vân Nhược Vũ, hít thở sâu nói :
-" Nhược Vũ, đưa quả trứng cho huynh !"
Nuôi Bạch Dương Hổ vương từ nhỏ, lớn lên sẽ phục tùng chủ nhân và dễ dàng khống chế, y đương nhiên không muốn từ bỏ quả trứng này.
Vân Nhược Vũ cười cười tiến lại gần Bạch Dương Hổ vương, mà Bạch Dương Hổ vương lại rục rịch muốn tấn công nàng, nam nhân anh tuấn lòng đột nhiên có chút khẩn trương, khuyên nàng :
-" Cô nương cẩn thận !"
-" Ngươi thử công kích nàng cho ta xem ?"
Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên lọt vào tai cả đám người, Bạch Dương Hổ vương đang rục rịch bỗng yên tĩnh lại, cảnh giác nhìn thoáng qua nữ tử đột ngột xuất hiện bên cạnh Mặc Kinh Phong. Nữ tử hắc y thần bí thêu con rồng màu vàng sống động nổi bật, khuôn mặt xinh đẹp như tiên, ba ngàn sợi tóc khẽ vũ động trong gió. Nàng một thân khí chất lạnh nhạt, ngay lúc này tràn ngập nguy hiểm và áp lực, hung quang trong mắt như dã thú nhìn chằm chằm vào Bạch Dương Hổ vương, ánh mắt đó rõ ràng là cảnh cáo nếu nó dám làm gì thiếu nữ bạch y trước mặt, nữ tử kia đảm bảo sẽ lột da nó !
Cùng cấp bậc nhưng rõ ràng nữ tử này mang đến cho nó cảm giác nguy hiểm ngập đầu, và áp lực đến từ đế vương.
-" Trả cho ngươi, nhanh nhanh rời đi !"
Vân Nhược Vũ trả quả trứng trước con mắt nghi hoặc của Bạch Dương Hổ vương, nhưng áp lực và hung quang trong mắt Mặc Nguyệt làm nó không thể không cướp lấy trứng, nhanh chóng dẫn đàn chạy về rừng ở phía xa.
Mặc Nguyệt thu lại ánh mắt, xem như con Bạch Dương Hổ vương này tức thời. Nếu không nàng không ngại lột xuống lớp da của nó làm áo khoác.
Vân Cảnh Tuyết tức đến ngực phập phồng, nhìn Bạch Dương Hổ vương rời đi, khó khăn lắm mới lấy được quả trứng đó, lại mất bao nhiêu người, bây giờ tất cả mọi công sức đều trở thành công dã tràng hết rồi !
Một người trong đó tức giận đứng ra :
-" Cô nương không thấy các người rất quá đáng sao ?"
-" Chỗ nào ?"
Mặc Nguyệt không để ý, nhướng nhướng mày, nguy hiểm đầy người nhìn qua người vừa lên tiếng.
-" Các người không nên quản chuyện này, trứng Bạch Dương Hổ vốn đã tới tay...."
-" Ta thích quản đấy, ngươi làm gì được ta ?"
Mặc Nguyệt đánh gãy lời kẻ đó, thoải mái khoanh tay trước ngực, cồng vọng hất cằm.
-" Thiên Tinh thúc thúc."
Vụ Ô từ trên người Mặc Nguyệt có chút lo sợ, quanh đầu sang nhìn nam tử y phục nâu, gọi một tiếng, nhưng nam tử đó chỉ chăm chăm nhìn Vân Nhược Vũ, căn bản không chút nào để ý đến tiếng gọi của Vụ Ô.
Vụ Thiên Tinh cảm thấy thiếu nữ bạch y này vô cùng quen thuộc, nhưng lại không biết đã gặp ở đâu. Y tiến lên muốn chạm vào nàng, nhưng thân mình Vân Nhược Vũ đột nhiên run rẩy kịch liệt, vội vàng nhào vào lồng ngực Mặc Kinh Phong, ôm chặt hắn không buông.
Nhận thấy sự sợ hãi của Vân Nhược Vũ, Mặc Kinh Phong biết lần suýt chút bị lột da mặt đã đế lại bóng ma trong lòng nàng khiến nàng bài xích với tất cả nam nhân.
Vụ Thiên Tinh cũng cảm thấy nàng sợ hãi, tâm không khỏi nhói đau, y cười gượng :
-" Tại hạ Vụ gia Vụ Thiên Tinh, thứ lỗi vì làm cô nương sợ hãi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.