Thiếu nữ y phục trắng thuần, làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú đáng yêu, bàn tay ngọc nhẹ nhàng ôm lên quả trứng. Phía sau nàng là nam tử bạc y như trích tiên, mái tóc đen được cuốn lên bằng kim quan, khuôn mặt phi thường tuấn mỹ, lại mang chút khí chất lạnh lẽo cự tuyệt người ngàn dặm, nhưng khi nhìn qua thiếu nữ bên cạnh, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.
Nam nhân y phục màu nâu mày kiếm nhíu lại, ánh mắt nghi hoặc đảo qua Bạch Dương Hổ vương không thu lại địch ý, phóng thẳng về đôi nam nữ nhưng lại như không dám tấn công, chỉ có thể phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Vân Cảnh Tuyết chật vật bò lên, hung hăng hít một ngụm khí lạnh, nở nụ cười thống khổ, ánh mắt đủ bi thương nhìn Vân Nhược Vũ :
-" A, là muội sao tiểu Vũ, tỷ an tâm rồi, kể từ sau khi muội giết phụ thân, chúng ta đã không gặp lại."
Một câu muội giết phụ thân thành công đem mọi ánh mắt có kinh ngạt, có khinh bỉ đặt lên người Vân Nhược Vũ.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, không ngờ một cô gái thanh tú thuần khiết như vậy lại giết phụ thân.
Mặc Kinh Phong không quan tân ánh mắt của ai, chỉ hung tàn trừng mắt với Vân Cảnh Tuyết, ánh mắt đó hận sao không thể xé xác nàng ta ra thành từng mảnh nhỏ. Hắn hung tợn nói :
-" Câm miệng lại cho ta, càng nói càng buồn nôn !"
-" Phong ca, có phải huynh hiểu lầm ta rồi không ?"
Vân Cảnh Tuyết nức nở, đáng thương hề hề nhìn hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-trung-sinh-vuong-phi-dang-yeu-cua-lanh-khoc-vuong-gia/1259176/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.