Lúc bàn tay của nàng ta muốn chạm đến chiếc áo khoác lông hồ ly tím, một bàn tay khác bỗng xuất hiện tóm chặt lấy tay Mặc Tâm, Như Mộng quỷ mị xuất hiện chắn trước Mặc Nguyệt, nháy mắt sát ý đã bùng lên, bức Mặc Tâm sợ hãi lùi về phía sau, ủy khuất nhìn Mặc Liên : -" Nhị tỷ...." Mặc Liên có chút bất ngờ, không nghĩ tới nữ tỳ bên người Mặc Nguyệt lại lợi hại như vậy, vô thanh vô thức xuất hiện, sát ý nàng ta cảm nhận được, không phải giả. Nếu lúc nãy Mặc Tâm chạm đến chiếc áo lông hồ ly tím đó, Như Mộng nhất định sẽ bẻ gãy tay của Mặc Tâm. Mặc Liên tâm có chút trùn xuống, ánh mắt che giấu tham lam, mỉm cười dịu dàng với Mặc Nguyệt : -" Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, nghe nói tỷ mới từ Bình An tự trở về, chúng muội muốn đến thăm thôi." Nàng ta một thân bạch y trắng tuyết, thuần khiết như một đoá sen trắng, dịu dàng như một đoá bạch mai mỏng manh. Nàng ta từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất thanh khiết không vướng bụi trần. Mặc Nguyệt có chút cảm thán, tiểu muội này cho dù là kiếp trước hay kiếp này, vẫn một bộ dáng Bạch Liên hoa nhu nhược dịu dàng như vậy. Bộ dáng này đúng là có thể câu dẫn toàn bộ nam nhân. -" Vậy phải đa tạ muội rồi." Mặc Nguyệt cười khẽ gật đầu. Mặc Liên đáy mắt loé tia sáng độc ác rồi nhanh chóng biến mất, trong lòng xoay chuyển liên tục. Làm sao tiện nhân này có thể có được thứ đồ tốt thế này, hoàng thượng ban sao ? Tay trong ống tay áo nắm chặt, cùng một mẫu thân, cùng một phụ thân, tại sao hoàng thượng và thái hậu có thể ưu ái nàng như thế ? Bất công ! Mặc Liên nàng thua kém nàng ta ở chỗ nào, một phế vật cầm kỳ thi hoạ, thi từ ca phú cái gì cũng không biết. Mặc Liên nàng được mệnh danh đệ nhất kỳ nữ cũng là đệ nhất mỹ nữ. Bây giờ đệ nhất mỹ nữ đã vào tay Mặc Nguyệt, nhưng suy cho cùng chỉ là một cái bình hoa, vậy mà lại có được sự sủng ái của hoàng thượng, thái hậu thậm chí cả chiến thần vương gia Viêm Tần Vương ! Nếu Mặc Nguyệt biết suy nghĩ này của nàng ta, nhất định sẽ cười đến đau cả ruột. Cùng mẫu thân cùng phụ thân ? Nàng chỉ là con nuôi thôi. Thiên Huyết Tô và thái hậu lại tận trung với mẫu thân nàng, đương nhiên sẽ sủng ái nàng. Kiếp trước nàng đánh mất Thiên Xích Viêm, kiếp này nàng đã quyết giữ chặt không buông, cũng rất muốn chuộc lại lỗi lầm của nàng trong kiếp trước với hắn. Còn về cầm kỳ thi hoạ....nàng dành mất bao nhiêu năm chỉ để học thứ này để trở thành mẫu nghi thiên hạ, nói so sánh, Mặc Liên so được ? -" Tỷ tỷ, chiếc áo lông đó thật đặc biệt, lúc nãy Mặc Tâm muội muội có chút vô tâm, tỷ chớ để ý." Mặc Liên cười cười, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc áo lông hồ ly. Mà Mặc Nguyệt sao không bắt được ánh mắt nàng ta, bàn tay thon dài, trắng như bạch ngọc khẽ vuốt vuốt chiếc áo, ánh mắt vạn phần khinh thường : -" Đây là áo hồ ly tím, là vật vô giá, muội muội đây là thích nó ?" Mặc Liên bị nói trúng, gương mặt có chút đỏ lên, mà Mặc Lệ lại có chút không cam lòng, dáng người uyển chuyển đi đến trước mặt Mặc Nguyệt, bàn tay muốn vuốt ve chiếc áo lông hồ ly tím, lại bị lời nói của nàng làm cho sửng sốt : -" Chiếc áo này cho dù dùng cả gia tài Mặc đại gia tộc cũng mua không nổi đâu, tam tiểu thư chắc muốn làm hỏng nó ?" -" Làm hỏng ? Muội chỉ tò mò thôi, đại tỷ đừng giận." Mặc Lệ cúi đầu, uỷ khuất nói. Mặc Liên chớp ngay cơ hội, ánh mắt linh động đảo qua chiếc áo lông chồn tím, đáng yêu cười tủm tỉm nói : -" Đại tỷ, thì ra chiếc áo này quý giá đến vậy, không biết muội có thể mặc thử không ?" Mặc Nguyệt đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, đồ Thiên Xích Viêm tặng, há để cho kẻ dơ bẩn như ngươi chạm tới, liền môi mỏng cong lên, trào phúng nói : -" Muội đây là mơ tưởng đồ của hoàng thất ?" Một câu này đã như ngũ lôi oanh đỉnh, đem Mặc Liên oanh tạc đến không biết trời đất. Đoạt đồ ngự ban là tội chết, huống hồ hoàng thượng còn sủng ái nàng như thế, chắc chắn sẽ không tha cho nàng ta. Nhưng hiển nhiên có một sự hiểu lầm không hề nhẹ ở đây, hoàng thất mà Mặc Nguyệt nói là chiến thần vương gia Thiên Xích Viêm, không phải hoàng thượng. Mặc Liên hiểu lầm, liền ngoan ngoãn lui ra, mà ba tỷ muội Mặc Lệ bởi vì nghe được đây là đồ hoàng thất, tâm trở nên căng thẳng, cả cơ thể không tự chủ được run rẩy mãnh liệt. Này này gì chứ các nàng còn chưa muốn chết mà chạy đi đoạt đồ ngự ban đâu. Mặc Liên lấy lại tinh thần, hướng nô tỳ thân cận nháy mắt, nô tỳ hiểu ý liền dâng lên một túi hương thêu hoa tinh xảo. -" Túi hương này là muội tự thêu, có thể giúp an thần, hy vọng tỷ thích..." Mặc Nguyệt nhìn túi hương, gương mặt vạn phần lạnh lẽo. Nếu nàng đoán không sai, thứ trong túi hương đó là một số thảo dược và cả...Thúc Tình Hương. Là luyện đan sư, mùi hương dược thảo đối nàng tương đối mẫn cảm, chỉ cần liếc sơ qua là có thể nhận ra mùi hương Thúc Tình Hương. Tốt cho một Mặc Liên, dám nghĩ đến việc hủy trinh tiết của nàng, là ai cho nàng ta cái lá gan lớn như vậy ! Nghĩ nàng vẫn còn là Mặc Nguyệt nhu nhược yếu ớt à ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]