Sắc mặt Trình Tu hơi trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc cùng trịnh trọng trước nay chưa từng có: "Muốn!"
"Được rồi!" Kim Tiểu Mãn gật mạnh đầu, quay đầu liền chạy như bay.
Tuy trong lòng mọi người đều đoán được nhưng trên mặt thì đều ra vẻ giật mình. Vừa muốn đứng dậy cáo từ, lại vừa không nhịn được sự tò mò trong lòng. Vừa nhìn nhìn tiểu thần y vừa nghĩ, bệnh không tiện nói ra trong truyền thuyết của Đặng Thuỷ Tiên cũng được tiểu thần y chưa khỏi, vậy bệnh này chắc cũng không quá đáng sợ. Nghĩ như vậy, mọi người liền tiếp tục nán lại xem kịch vui.
Biết tất cả mọi người đều hiểu lầm, Trương đại nương lại không biết nên giải thích từ đâu. Dù là bệnh không tiện nói ra bị lây từ Đặng Thuỷ Tiên thì thực ra cũng không quá đáng lo, vẫn còn có thể chữa khỏi. Nhưng nếu mệnh căn ra vấn đề thì về sau làm sao có thể nối dõi tông đường? Người ngoài sẽ nhìn Trương gia với ánh mắt như thế nào? Thiết Trụ còn muốn ra cửa gặp người hay không? Bị mắng là gian phu so với bị người ngoài xem thường, Trương đại nương đắn đo, quyết định chọn cái trước. Dù sao Đặng Thuỷ Tiên náo loạn như vậy, thanh danh Thiết Trụ đều hỏng rồi.
"Tiểu thần y, ngài có thể hay không vào trước nhìn xem? Đại thúc nghe Thiết Trụ trong phòng kêu to như vậy, sợ là rất đau đi." Nghe được tiếng kêu của Kim Tiểu Mãn, Trương lão phụ càng cảm thấy tiếng kêu của Trương Thiết Trụ bao hàm nhiều thống khổ.
"Không có dược thì dù đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nu-kim-tieu-man/14982/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.