Đột nhiên tầm mắt nàng hướng đến lùm cây đang lung lay.
Là một sườn núi nhỏ, có mấy cây trúc đang chuyển động.
Trang Thư Tình nhìn, trong thoáng chốc nàng nhìn thấy một con sói bạc đi nhanh qua khóm trúc.
Không, không chỉ một con.
Cắn môi, Trang Thư Tình buông mành, giống như vô tình hỏi Ngô MinhThanh, “Đã tới nơi nào rồi? Phía trước có chỗ tránh mưa không?”
“Mớ vừa ra khỏi phạm vi Hội Nguyên Phủ.” Ngô Minh Thanh xốc mành lên nhìn thoáng qua, “Phía trước có một trạm xá bỏ hoang.”
Như không để ý trả lời hắn, trong lòng Trang Thư Tình thầm tính toán.
Ngô Minh Thanh mang theo gần hai mươi người, cho dù những con sói kiatoàn bộ có đến cũng không phải đối thủ, nàng muốn đánh chủ ý là toàn bộmạnh thú trên núi, chứ không phải chỉ một đám sói thế đơn lực bạc.
Không thể để Niệm Niệm để chúng nó động thủ
Lời nói Ngô Minh Thanh mang theo ý cười, không biết hắn như nghĩ thông cái gì, oán khí trên mặt tán đi không ít.
“Sợ hãi chỉ khiến bản thân chui vào chỗ chết.” Trang Thư Tình tùy ý vénmành lên, liếc mắt nhìn bên ngoài, đã nhìn không thấy sườn núi lúc nảy,“Người muốn Chỉ Cố sống không yên chỉ có thể là đám hoàng tử công chúakia, những người khác e ngại thân phận bọn họ, Chỉ Cố lại không hề để ýchút nào, chọc đến hắn, hắn giết hết bọn họ thì có sao? Cho dù là hoàngthường cũng sẽ không mắng hắn.”
“Trang đại phu thật sự tin tưởng Bạch công tử ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-nhan-thanh-doi/3290323/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.