Khánh Hoài nằm im trên mắt đất, ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Anh ta dùng tay che lấy cổ của mình, để tránh tình tráng máu tuôn ra quá nhanh. Dùng cách này anh ta có thể trì hoãn thời gian tử vong của mình, lại lần nữa đặt tính mạng vào trong tay của mình. Mây đen rời đi, thực vật chẳng thèm để ý đến anh ta nữa. Thời gian chạy trốn đến mấy tiếng đồng hồ, giờ phút này Khánh Hoài đột nhiên có cảm giác bình yên. Thật sự quá mệt mỏi rồi. Từ nơi xa có tiếng bước chân truyền tới, âm thanh bàn chân dẫm lên lá mục nhẹ nhàng vang lên, giống như tiếng hát ru con. Khánh Hoài có cảm giác buồn ngủ. Khánh Hoài quay qua muốn nhìn rõ thiếu niên kia. Nhưng cậu ta không tới gần mình, mà ở một chỗ khá xa ngồi xuống, yên lặng chờ mình thật sự chết đi. "Đến bây giờ vẫn còn cẩn thận như vậy sao?" Khánh Hoài nghĩ thầm trong lòng. Đôi mắt anh ta bởi vì sưng huyết đã chuyển sang màu đỏ. Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ dáng vẻ người thiếu niên kia. Trước khi chết, Khánh Hoài nhớ tới rất nhiều chuyện. Cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện. . . Người thiếu niên kia vừa bước vào Kỵ Sĩ. Chẳng phải có lời đồn, truyền thừa Kỹ Sĩ rất nhanh sẽ bị cắt đứt đó sao? Sẽ chẳng có người nào có thể bước qua cánh cửa ấy nữa. Nghe nói, Lý Đông Trạch Hằng Xã suýt chút nữa trở thành người thừa kế Kỵ Sĩ. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không làm được, có lẽ đây là việc mà đời này Lý Đông Trạch tiếc nuối nhất. Nếu vậy, người thiếu niên này là đồ đệ của ai? Trần Gia Chương? Vương Tiểu Cửu? Lý Thúc Đồng? Không đúng, Khánh Hoài nhớ lại từ lần đầu tiên gặp người thiếu niên này đến bây giờ. Anh ta nhớ ra một vấn đề: 'Trước đó vài ngày, tên này chỉ là người bình thường, mà hôm nay dùng tốc độ ánh sáng đứng song song với mình.' Cứ coi như mình bị thương, lại bị vùng đất cấm kỵ truy đuổi, nhưng đối phương chắc chắn đã thoát ra khỏi phạm vi người thường. "Thiếu niên này dùng thời gian một ngày, tạo ra bước đột phá, tấn cấp trở thành Kỵ Sĩ." Tâm trạng lúc này của Khánh Hoài đã xuất hiện một con sóng lớn. Rất nhiều người không biết được tin tức Lý Thúc Đồng đã rời khỏi nhà tù số 18. Bởi vì, tập đoàn còn chưa điều tra được Lý Thúc Đồng đang ở đâu, nên ép chuyện này xuống. Dù sao, tập đoàn yêu cầu Lý Thúc Đồng phải ở trong tù. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lý Thúc Đồng đã hai lần ra khỏi tù, loại chuyện này rất ảnh hưởng đến uy tín tập đoàn. Nhưng chuyện này, Khánh Hoài biết được. Trước đó, mọi người còn đoán xem Lý Thúc Đồng đang ở đâu? Giờ đây Khánh Hoài đã có câu trả lời, người này khả năng đang ở trong vùng đất cấm kỵ 002 này. Mà Khánh Hoài còn đoán được ông ta tới đây làm gì: Đó là dẫn người thừa kế leo lên vách núi Thanh Sơn. "Lý Thúc Đồng nhận đệ tử từ bao giờ? Sao mặt thiếu niên kia nhìn quen thế nhỉ? Vì sao đối phương vừa tấn cấp lên Kỵ Sĩ có thể sử dụng Thu Diệp Đao?" Những vấn đề này không ngừng quẩn quanh trong đầu của anh ta, giống như muốn xoắn não mình thành bột nhão. Nhưng có một điều khiến anh ta được an ủi: 'Lý Thúc Đồng chắc hẳn ở quanh đây. Nếu thiếu niên này giết không được mình, Lý Thúc Đồng cũng sẽ giết mình.' Khánh Hoài vừa nghĩ đến điều này, bỗng chốc tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Chờ đã! Khánh Hoài dường như nhớ ra đã gặp đối phương ở đâu rồi. Một năm trước, trong một bữa tiệc sinh nhật con cháu dòng chính Khánh thị là Khánh Tích, người này đứng ở một góc khác. Khánh Tích từng nói chuyện với thiếu niên này mấy câu, nhưng cậu ta có vẻ rụt rè. Lúc ấy, mình có hỏi một lượt mọi người. Cậu ta là ai mà quen được Khánh Tích, cuối cùng chẳng một ai nhận ra, cũng không biết cậu ta thuộc chi nhánh nào. Mãi cho đến thời gian gần đây, anh ta mới biết được người thiếu niên ấy tên là Khánh Trần, một người tham dự cuộc tranh đoạt cái bóng lần này. Khi Khánh Hoài biết được điều này, trong đầu đã dần quên khuôn mặt người thiếu niên ấy, cũng không để chuyện này ở trong lòng. Bây giờ, Khánh Trần đáng lẽ phải ở nhà tù số 18, lại xuất hiện ở đây. Kết hợp với sự kiện Lý Thúc Đồng mất tích. Đầu óc Khánh Hoài có là heo cũng hiểu rõ mọi chuyện là thế nào: 'Người này từ khi vào nhà tù số 18 không hề gây sự với Lý Thúc Đồng, mà trở thành đệ tử của Lý Thúc Đồng.' Còn lời đồn về việc cậu ta bị Lý Thúc Đồng cấm, nhốt ở trong phòng giam, chỉ sợ là làm cho người ngoài nhìn thấy mà thôi. Trong ánh mắt Khánh Hoài xuất hiện vẻ mờ mịt. Ngay từ đầu chính mình tự bỏ qua câu trả lời chính xác nhất. Một người tầm thường nhất, một tên phế vật, một đứa ngoài rìa. Tên đó ẩn núp trong bóng tối che dấu sự khủng bố của mình, trở thành người có khả năng nhất trong cuộc chiến tranh đoạt cái bóng lần này. Kỵ Sĩ, Hằng Xã đều nổi tiếng trong việc bao che khuyết điểm. Thành viên nhà mình tham gia cuộc chiến tranh đoạt cái bóng, dù khó khăn thế nào bọn họ cũng giúp đỡ. Bỗng nhiên, Khánh Hoài mở to hai mắt. Chẳng phải mình cũng nằm trong kế hoạch của đối phương sao? Lý Thúc Đồng dẫn Khánh Trần tới đây cũng vì muốn giết mình đó thôi. Cứ như vậy, trong cuộc chiến tranh đoạt cái bóng, phòng bốn đã trực tiếp bị loại. Khánh Hoài dùng chút sức lực còn lại nở nụ cười. Anh ta rất muốn biết, những người còn lại biết được chuyện này sẽ thế nào? Không chỉ có mình bị lừa thôi nhỉ? Máu chảy xuống bên cạnh anh ta tạo thành vũng. Thời điểm hấp hối cuối cùng, thiếu niên ngồi ở phía xa kia bỗng nhiên lên tiếng: "Trước khi chết, Tào Nguy vẫn dũng mãnh vô cùng. Còn mày, suy nghĩ liều chết một lần, đánh cược sẽ kéo được tao chết cùng cũng không có. Vì vậy, tao nói mày không bằng anh ta." Thiếu niên kia vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, giọng điệu hững hờ, giống như đang bình luận một vấn đề. Nụ cười đang nở trên môi Khánh Hoà bỗng biến mất, sau đó chết đi. Giết người, diệt tâm. Nhưng Khánh Trần nói không hề sai. Từ đầu hắn cho rằng giết Khánh Hoài mới là khó nhất. Thực tế khi hắn giết Tào Nguy mới hiểu được, con người bước giữa sự sống và cái chết, những kẻ đi từ tầng dưới chót lên mới là những người đáng sợ nhất. Bởi vì những người đó không có đường lui. Cũng chưa bao giờ lùi bước. Thời điểm trở về sắp đến. Khánh Trần cúi đầu xuống nhìn vật cấm kỵ trên cổ tay, ACE-019 'Điều Khiển Rối' . Lần truy sát Khánh Hoài này, Điều Khiển Rối có công lớn nhất. Cho nên bây giờ, Khánh Trần đã hiểu vật cấm kỵ mạnh mẽ nhứ thế nào. Đầu tiên, hắn giết chết 5 tên binh lính Liên Bang, hiến tế linh hồn cho nó. Chính mắt Khánh Trần nhìn thấy, năm thi thể người dần chuyển sang màu xám, biến thành bụi phấn và bị gió thổi bay đi. Loại hiến tế này quá đáng sợ, vượt qua tưởng tượng của hắn: Một người từ lúc sống đến khi chết, máu thịt vẫn còn tươi nguyên, chỉ trong vòng 5 phút đã biến thành bụi phấn. Chẳng trách sư phụ từng nói qua, Điểu Khiển Rối trong mắt người thường là một vật cấm kỵ vô cùng tà ác. Sau khi hiến tế, Điều Khiển Rối từ màu đỏ trở lại màu trong suốt. Bây giờ quấn trên cổ tay Khánh Trần, nếu không dùng cảm giác có nhìn kỹ cũng khó mà phát hiện được. Sau khi giết những binh lính kia, Khánh Trần dùng 30 phút để điều tra tên của Vương Cường. Sau đó hắn được chứng kiến chỗ đáng sợ của Điều Khiển Rối. Thời điểm sợi tơ kia quấn vào cổ tay Vương Cường, một người còn sống sờ sờ trước mặt bỗng chốc biến thành ngón tay, cánh tay của hắn. Não bộ không cần cố gắng chỉ huy, 'con rối' sẽ tuân thủ nghiêm ngặt ý của người điều khiển, chấp hành mọi chỉ thị của người đó. Không một chút phản kháng hay sai lầm, cảm giác này vô cùng kỳ diệu. Cuộc chiến này cuối cùng cũng kết thúc. Khánh Trần lớn tiếng gọi: "Sư phụ, ngài có ở gần đây không?" "Khụ khụ, ở đây ở đây." Lý Thúc Đồng đi ra: "Có gì muốn hỏi sao?" "Hiện tại con ở cấp bậc gì?" Khánh Trần tò mò. "Cấp E." Lý Thúc Đồng nói. "Chẳng phải ngài có nói, lần đầu tiên bước qua cánh cửa sinh tử, sẽ ở cấp F sao?" Khánh Trần vẫn chưa hiểu gì. "Ta cũng không biết chuyện gì. Chỉ biết cơ thể con đạt đến cấp E, vậy thì cấp độ của con ở cấp E." Lý Thúc Đồng thở dài: "Rất nhiều điều bình thường của Kỵ Sĩ, đã bị con phá vỡ." Khánh Trần nhủ thầm trong lòng, thì ra là thế. Lý Thúc Đồng cười hỏi: "Ta thấy con giết Tào Nguy sau đó giết Khánh Hoài, đã trở nên thành thạo hơn rất nhiều. Một người cấp E giết hai người cấp C, cảm giác thế nào?" Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Rất nhẹ nhàng, dễ hơn so với tưởng tượng của con. Đúng như thầy đã nói, Tào Nguy mới là đầu mãnh hổ. Còn Khánh Hoài chỉ là một con sói khoác lên mình lớp da xinh đẹp mà thôi." "Nhưng con nhất định phải nhớ kỹ." Lý Thúc Đồng nghiêm túc nói với đệ tử của mình: "Lần này là do con chiếm được thiên thời địa lợi nhân hoà, ưu thế vùng đất cấm kỵ 002 là nhà của mình mới có thể lợi dụng đạt được kết quả, không những thế còn được một đám lão già giúp đỡ. Sau khi ra ngoài, gặp được cao thủ cấp C phải cực kỳ cẩn thận. Tuy rằng con đã đủ cẩn thận, từ đầu tới cuối không cho bọn chúng bất kỳ cơ hội nào đề phản kích. Nhưng ta vẫn phải nhắc con điều này." Khánh Trần ngoan ngoãn gật đầu, không hề có vẻ tự cao tự đại: "Con nhớ kỹ rồi, sư phụ." Lý Thúc Đồng nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Được rồi. Đám lão già kia thấy con vượt cấp giết người hẳn là đang rất vui vẻ. Nhớ đấy, lần sau có vào hoang dã, rảnh rỗi thì vào vùng cấm kỵ 002 này dạo chơi một vòng, lừa hết bảo bối trong tay đám lão già kia cho ta. . ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]