Khánh Hoài nằm im trên mắt đất, ngửa mặt lên nhìn bầu trời.
Anh ta dùng tay che lấy cổ của mình, để tránh tình tráng máu tuôn ra quá nhanh.
Dùng cách này anh ta có thể trì hoãn thời gian tử vong của mình, lại lần nữa đặt tính mạng vào trong tay của mình.
Mây đen rời đi, thực vật chẳng thèm để ý đến anh ta nữa.
Thời gian chạy trốn đến mấy tiếng đồng hồ, giờ phút này Khánh Hoài đột nhiên có cảm giác bình yên.
Thật sự quá mệt mỏi rồi.
Từ nơi xa có tiếng bước chân truyền tới, âm thanh bàn chân dẫm lên lá mục nhẹ nhàng vang lên, giống như tiếng hát ru con. Khánh Hoài có cảm giác buồn ngủ.
Khánh Hoài quay qua muốn nhìn rõ thiếu niên kia.
Nhưng cậu ta không tới gần mình, mà ở một chỗ khá xa ngồi xuống, yên lặng chờ mình thật sự chết đi.
"Đến bây giờ vẫn còn cẩn thận như vậy sao?" Khánh Hoài nghĩ thầm trong lòng.
Đôi mắt anh ta bởi vì sưng huyết đã chuyển sang màu đỏ. Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ dáng vẻ người thiếu niên kia.
Trước khi chết, Khánh Hoài nhớ tới rất nhiều chuyện.
Cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện. . .
Người thiếu niên kia vừa bước vào Kỵ Sĩ.
Chẳng phải có lời đồn, truyền thừa Kỹ Sĩ rất nhanh sẽ bị cắt đứt đó sao? Sẽ chẳng có người nào có thể bước qua cánh cửa ấy nữa.
Nghe nói, Lý Đông Trạch Hằng Xã suýt chút nữa trở thành người thừa kế Kỵ Sĩ. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không làm được, có lẽ đây là việc mà đời này Lý Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924137/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.