Phía dưới vách núi.
Tào Nguy nhìn thiếu niên vượt qua vách núi biến mất không còn thấy gì nữa.
Thật ra, anh ta chẳng có chút nào hận Khánh Trần. Cho dù, thằng nhóc này chôn xuống quả mìn khiến mình dính trọng thương.
Nhưng hai bên vốn là kẻ địch của nhau, dù dùng bất kỳ phương pháp nào cũng là điều bình thường.
Mà hiện tại, Tào Nguy ngày càng hận Khánh Hoài hơn, bởi vì cậu ta có thể giúp được mình, nhưng lại lựa chọn cắt đứt liên lạc.
Loại người vứt bỏ chiến hữu, thuộc hạ mới thật sự đáng hận.
Với lại, Tào Nguy cảm thấy chỉ cần có người nhìn thấy quá trình leo núi của thiếu niên kia, trong lòng nhất định xuất hiện cảm giác nể phục.
Ngay cả mình có quan hệ kẻ địch, cũng chỉ có thể bái phục.
Anh ta thấy thời gian của mình không còn nhiều. Tào Nguy quay người chạy ra khỏi rừng cây, anh ta không có ý định quay trở lại tập hợp với Khánh Hoài, mà muốn dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi vùng đất cấm kỵ 002 này.
Chạy trốn chậm, chỉ sợ phải bỏ mình ở đây.
Tào Nguy biết, mình không thể trở về Liên Bang được nữa, mặc kệ Khánh Hoài chết hay là không. Mình đều không thể trở về.
Dù cho ở trên hoang dã làm một người hoang dã còn tốt hơn là chết.
Có điều. . . Khi anh ta vừa chạy trốn được một đoạn bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì đó.
Anh ta nhìn thiếu niên kia trèo từ trong đêm tối, leo lên tận trời.
Có điều, anh ta đã dùng thuốc biến đổi gien, thị lực tăng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924128/chuong-156.html