Đếm ngược 48: 00: 00.
Khánh Trần ngước lên nhìn vách núi dựng đứng cao hơn 600 mét.
Sư phụ từng nói: "600 là con số rất nhỏ, nếu như nói đến tiền chỉ cần tiêu vèo một cái là hết. Nhưng một khi bản thân đứng trước vách núi thẳng đứng Thanh Sơn, mới có thể hiểu được một ngọn núi cao hơn 600 là khái niệm gì."
Giống như nhà cao tầng cao 222 tầng.
Sears Tower.
Tháp truyền hình KVLY.
Toà nhà trung tâm Hải Thành.
Hắn lặng người nhìn lên.
Ở chỗ này, trí nhớ của hắn không phát huy tác dụng được nhiểu.
Bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy vách núi này bao giờ, cho nên không cách nào sử dụng siêu trí nhớ để phân tích địa hình được.
Chẳng trách sư phụ từng nói, muốn leo lên ngọn núi này, phải có sự dũng cảm tiến lên.
Đây là con đường tắt xa nhất trong tất cả con đường tắt, con đường lên trời xa nhất. Chỉ cần nhìn qua đã thấy nó khí phách vô cùng.
Nhưng có sự nguy hiểm song hành.
Hiện tại, Khánh Trần không có dây thừng bảo vệ, bước qua cánh của sinh tử của Kỵ Sĩ không được phép dùng dây thừng. Cho nên trong quá trình leo lên, nếu chẳng may rơi xuống sẽ chết.
Lúc này, Khánh Trần thở dài nhìn vết thương dưới đùi của mình. Nơi đó đã được hắn dùng dây bịt lại nhưng máu vẫn không ngừng thấm ra bên ngoài.
Trong bụng cảm giác đói gào thét, giống như có ngọn lửa đang cháy ở bên trong.
Cậu bé nghĩ thầm, chẳng lẽ sư phụ đùa mình sao. Với tình trạng hiện tại của mình chỉ sợ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-mong-cua-dem/924127/chuong-154.html